Chương 5

"Nhưng rõ ràng anh đang nghĩ đến em."

Lần này, mắt anh mở to gấp đôi.

Con ngươi đen tròn giữa hai mắt giống như trăng rằm trên bầu trời.

Ngốc nghếch, nhưng cũng dễ thương lạ lùng.

Tôi hứng thú nhìn anh chằm chằm.

Màu đỏ vất vả lắm mới tan đi trên mặt anh lại từ từ lan đến tận mang tai.

Bàn tay đang cầm khoai tây chiên chấm coca của anh dừng lại giữa không trung.

Đôi mắt anh bắt đầu lấp lánh sự hoài nghi về cuộc sống.

[??? Mình thể hiện rõ tới vậy sao??]

[Rốt cuộc tại sao đàn em lại biết! Chẳng lẽ em ấy biết mình luôn thích em ấy? Không thể nào, hay là em ấy nhận ra mình rồi? Trời đất quỷ thần ơi, có phải hôm nay lúc lên phát biểu mình đã nhìn em ấy hai lần không? A a a, đã nói là phải dè dặt rồi mà. Tục ngữ nói đàn ông không yêu bản thân giống như cây cải thối, huhu, em ấy không nghĩ mình là bắp cải thối chứ.]

Nhận ra anh?

Là có ý gì?

Chẳng lẽ chúng tôi biết nhau từ trước sao?

Nhưng tôi lục lọi trí nhớ một hồi, 18 năm trươc trong cuộc đời tôi không hề xuất hiện Giang Dư Châu nào mà.

Anh nhét khoai tây chiên vào miệng.

Lại nhận lấy bánh tart trứng tôi đưa cho anh.

Giang Dư Châu rũ mắt, lông mi giống như cái bàn chải nhỏ hắt bóng đen xuống dưới mắt.

Anh bóc lớp giấy thiếc của bánh ra, lén nhìn tôi một cái rồi giả vờ bình tĩnh cắn một miếng.

"Ừ." Giọng điệu bình tĩnh như nước không có một gợn sóng.

Anh bình tĩnh, nhưng tôi thì không.

!!!

Anh nói "ừ".

Sao lại nói "ừ"? Tại sao lại là "ừ"?

Tôi nên trả lời thế nào đây, lần này thì đến lượt tôi đỏ mặt.

[Có phải là mình chủ động quá không!!! Liệu em ấy có sợ chạy mất dép không nhỉ.]

[Thôi, mình vẫn nên ăn bánh tart trứng trước thì hơn, nhưng sao cái bánh này có vị lạ thế, cay quá. Ối trời ơi, mình làm cái gì thế này, sao mình là đổ ớt lên đây, trời ơi, đàn em chưa phát hiện ra chứ, xấu hổ quá. Nhưng không sao, chỉ cần mình ăn nhanh thì em ấy sẽ không nhìn thấy.]

Sau đó, trước mặt tôi, Giang Dư Châu giơ tay trái lên che miệng, tay phải thì nhét hết bánh vào trong miệng với tốc độ nhanh như chớp.

Tôi sợ há hốc mồm.

Sao phải tàn nhẫn đến mức này.

Quả nhiên anh bị sặc đến mức ho khan.

"Đàn anh, anh có sao không?" Tôi đưa lon coca đã được mở nắp cho anh, chính là lon coca ban nãy anh dùng để chấm khoai tây chiên.

Sau khi anh uống hai ba ngụm.

Tôi cảm thấy anh đang buồn.

Bởi vì anh...