Chương 4

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Tinh Anh O cũng không chịu nổi ánh mắt của người này. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đũa gắp một chút đồ ăn đưa lên miệng.

Trong miệng đều là hương vị của cơm trộn với thịt băm, thêm chút hương vị của rau cải cắt nhỏ càng khiến món ăn thêm phong phú. Mùi vị quả thật khá ngon.

Tinh Anh O khẽ nhíu mày, lại gắp thêm một gắp.

Thổ Cẩu A thấy vậy thì lại cười, đẩy đẩy mớ đồ ăn kèm tới trước mặt Tinh Anh O: “Tiên sinh, khoai tây hầm này rất mềm ăn rất ngon, còn có dĩa dưa chuột này nữa, rất ngọt, rất mát.”

Tinh Anh O liếc liếc mắt về phía bàn tay của người này sau đó gắp một miếng dưa chuột cho vào chắt, giống như tùy ý nói: “Nhớ phải xoa thuốc nếu không sẽ chảy mủ đó.”

Nói xong cậu lại cắn thêm một miếng. Mùi hương tươi mới tràn ngập khắp khoang miệng, Tinh Anh O lại cúi đầu ăn thêm một miếng cơm.

Trong lòng Thổ Cẩu A cũng trở nên ấm áp. Mấy cái bọt nước đối với anh mà nói đã là chuyện thường ngày. Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai quan tâm tới anh như vậy!

“Cảm ơn tiên sinh.” Thổ Cẩu A nhấp miệng nhịn không được mà khẽ cong khóe môi.

Tinh Anh O khẽ đáp một tiếng. Cậu ăn thêm hai muỗng khoai tây nghiền cùng mấy miếng cơm xong liền buông đũa.

Bởi vì thân thể cậu bị tuyến thể tra tấn nên quanh năm suốt tháng đều mệt mỏi vô lực, bình thường cũng chỉ là ăn một ít bánh mì cho chắc bụng. Hôm nay chỉ ăn mấy miếng cơm đã no căng đến mức không thể nhét thêm. Đây cũng coi như là lần ăn nhiều nhất suốt mấy mấy năm nay của cậu rồi.

“Tiên sinh lại ăn thêm mấy miếng nữa đi.” Thổ Cẩu A cau mày, nhẹ giọng khuyên nhủ. Sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy không phải do thân thể của tiên sinh không thoải mái mới té xỉu mà giống y như là đói đến ngất...”

Giọng điệu lẩm bẩm dù nhỏ nhưng vẫn có thể truyền đến tai của Tinh Anh O một cách rõ ràng. Khóe miệng của Tinh Anh O bỗng chốc run lên. Sau đó cậu tựa như nổi giận nên cầm lấy đôi đũa ăn thêm mấy miếng lớn.

Chỉ ăn thêm mấy miếng đã khiến Tinh Anh O no căng. Cái bụng nhỏ vốn bằng phẳng nay cũng căng tròn. Có thể nhìn ra được người này đã ăn không nổi nữa rồi.

Thổ Cẩu A cười ngây ngô nhìn người trước mặt đặt đũa xuống. Lần này anh không tiếp tục khuyên nữa mà tự nhiên cầm lấy chén của Tinh Anh O há miệng ăn một miếng lớn. Bộ dạng ăn thốc ăn tháo tựa như là đã lâu rồi chưa ăn uống gì vậy.

Ánh mắt của Tinh Anh O dần trở nên lạnh lẽo: “Sao lại có thể ăn cơm thừa của tôi vậy chứ?”

Thổ Cẩu A ăn nhanh đến mức không thèm ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói: “Không thể lãng phí.”

“Rất bẩn.” Tinh Anh O nhíu mày muốn vươn tay ra đoạt lấy cái chén này đi. Nhưng cậu làm sao có thể là đối thủ của Thổ Cẩu A được. Thổ Cẩu A lập tức bảo vệ thức ăn quay người sang hướng khác.

Tinh Anh O tức muốn hộc máu, lại chạy đến trước mặt người này muốn đoạt bát cơm đi. Thổ Cẩu A lại nhanh chóng lùa cơm vô miệng rồi nuốt hết toàn bộ cơm xuống bụng.

“Thật là dơ!” Tinh Anh O thẹn quá thành giận chưa kịp suy nghĩ gì đã buộc miệng thốt ra ba chữ kia.

Cậu vừa dứt lời thì không khí trong phòng giống như ngưng đọng lại.

Thổ Cẩu A ngơ ngẩn nhìn Tinh Anh O.

Tinh Anh O nhấp miệng mấy cái vẫn không thể thốt ra lời gì tiếp theo. Cậu cảm thấy bản thân hình như có chút không ổn rồi.

Đã rất lâu rồi cậu chưa giao tiếp với người ngoài vì thế nên ngay cả nói cũng không biết lựa lời mà nói.

“Tôi...”

“Tôi lên lầu trước...” Tinh Anh O như muốn bỏ trốn, lập tức chạy lên lầu, không dám nhìn người phía sau thêm một chút.

Thổ Cẩu A nhìn chạy người trước mặt biến mất thì cúi đầu nhìn nhìn cái tạp dề dính đầy dầu mỡ cùng bàn tay bị bỏng của mình lẩm bẩm: “Hình như quả thật hơi dơ. Khó trách tiên sinh lại tức giận như vậy.”

Thổ Cẩu A nhanh chóng rửa đống chén dĩa cho sạch sẽ, rồi lại mang theo tâm tình hưng phấn của mình bước vào trong nhà tắm.

Tinh Anh O ngồi ở ghế trên muốn phân tích đống tài liệu được đặt bên bàn nhưng kết quả một chữ cũng không đọc vào.

“Có phải vừa rồi mình quá dữ rồi không...”

Tinh Anh O mím môi. Bản tính của cậu vốn đã như vậy, chính là luôn lãnh đạm đối với mọi chuyện xung quanh mình. Nhưng cậu có thể nhìn ra được tính cách của người này không xấu.

Có lẽ là do thiếu hiểu biết, cũng có lẽ là do quá nghèo.

Lại có lẽ anh ta thật sự có nhiều chuyện còn chưa biết.

Giống như cậu vậy.

Tinh Anh O xoa xoa hai bên thái dương rồi lại gỡ mắt kính xuống, cả người xụi lơ ở ghế dựa tựa như ngủ vậy.

Chưa đến vài phút, người vốn đang nằm lì như chết trên ghế bỗng bật thẳng người dậy, bước ra khỏi phòng.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào. Tinh Anh O thở ra một hơi, nhẹ nhàng ngồi ở trên cái ghế sô pha đặt dưới lầu.