Chương 11

“Nếu đổi lại là người khác tôi cũng sẽ làm như vậy thôi.”

Những lời nói tuyệt tình này chính là phương thức cự tuyệt người khác của Tinh Anh O.

Cậu là một người mẫn cảm vì thể biết rõ nét vui mừng của người trước mặt cậu là như thế nào. Cậu cũng hiểu rõ bản thân mình đã động tâm.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Hơn nữa chiêu này thật sự rất hữu dụng không phải sao? Đều có thể đánh luôn tất cả người mà từ nhỏ đến lớn có ý định muốn theo đuổi cậu.

Trong phòng nhất thời trở nên im ắng không tiếng động. Tinh Anh O không muốn dùng ánh mắt của mình đánh giá người này nữa.

“Tôi chỉ nguyện tiên sinh được bình an khỏe mạnh.” Thổ Cẩu A cúi đầu, trong giọng nói có chút buồn.

Tiên sinh nói không sai. Anh không xứng cũng không nên vọng tưởng sẽ có được cậu. Ngay cả những ý da^ʍ chỉ xuất hiện trong đầu anh cũng đều là bất kính, là khinh nhờn cậu.

Hô hấp của Tinh Anh O hơi ngừng lại, hàm răng nghiến chặt đến mức chua sót.

Sau một lúc lâu, Thổ Cẩu A đứng lên nhẹ giọng mở miệng: “Tiên sinh, tôi đi xuống dưới trước.”

Tinh Anh O khẽ nhắm mắt lại, buồn bã ừ một tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đợi tới khi cửa phòng đóng lại rồi cậu mới từ từ mở mắt ra.

“Đối với ai cũng đều tốt.” Tinh Anh O lẩm bẩm.

(Ý câu này là cắt đứt sớm thì đối với hai người ai cũng tốt.)

Lúc này tình cảnh của hai người có chút khó xử. Nhưng một khi đã ở cùng dưới một mái nhà thì cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, sẽ không có cách nào không chạm mặt nhau.

Thổ Cẩu A vẫn nấu ăn một ngày ba bữa như thường lệ nhưng Tinh Anh O hầu như không ăn lấy một miếng. Lại bắt đầu quay về ăn bánh mì chấm sữa như xưa.

Thổ Cẩu A cũng không nói thêm gì mà chỉ yên lặng dọn sạch bàn ăn như trước.

Hai người cứ như vậy mà ở chung với nhau trong ba ngày. Mãi đến tận khi Tinh Anh O phát hiện những món ăn cực kỳ quen thuộc trong thùng rác thì cậu mới kinh ngạc phát hiện người này đều chưa từng ăn những món này.

Tinh Anh O sững sờ đứng ở trước thùng rác, trong lòng cuồn cuộn đủ loại cảm xúc. Sau đó ngón tay khẽ cuộn lên siết chặt lại thành nắm đấu. Cậu bước nhanh đến cửa phòng của người này dùng sức gõ mấy tiếng lên cửa phòng.

“Mở cửa ra cho tôi!”

Thổ Cẩu A đang đứng trước cửa sổ đếm số lá cây mắc cỡ thì bị tiếng đập cửa vang lên làm giật mình. Anh vội vàng chạy ra mở cửa.

“Tiên sinh!”

Tinh Anh O đứng ở trước cửa, trên mặt đều là vẽ phẫn nộ sau đó có chút đỏ ửng.

“Vì sao lại không ăn cơm?”

Lúc này Thổ Cẩu A mới nhớ tới cái túi đựng rác còn chưa vứt, trên gương mặt gầy ốm lập tức trở nên trắng bệch.

“Tôi...”

“Muốn chơi khổ nhục kế với tôi?” Tinh Anh O cười lạnh: “Anh cho rằng chỉ cần làm như vậy sẽ khiến tôi đau lòng mà thích anh?”

“Tôi không có!” Thổ Cẩu A vội vàng trả lời, trong mắt bởi vì sốt ruột mà có chút ướŧ áŧ, có vẻ cực kỳ tủi thân.

“Tiên sinh không ăn, tôi cũng không muốn ăn...”

Giọng nói của anh càng lúc càng thấp. Thổ Cẩu A cũng cảm thấy bản thân làm như vậy là quá ngu ngốc vì thế càng nói càng mất tự tin.

Tuy rằng lúc ở nhà cậu cũng thường xuyên ăn không đủ no nhưng dù sao cũng là nguồn lao động trong nhà, mỗi bữa một chén cơm cũng chưa từng thiếu. Hai ngày ăn uống giống như tiên sinh, thì lúc này anh mới chân tinh cảm nhận được cảm giác đói khát là như thế nào.

Trong cổ họng tựa như bị đổ ngàn cân thạch tín vào vậy. Tinh Anh O ngây ngốc đứng ở nơi đó, hàm răng siết chặt đến mức ê ẩm.

“Tôi ăn ít là bởi vì dạ dày của tôi đã sớm thu lại rất nhỏ, chỉ cần ăn chừng đó đã đủ no rồi. Anh không ăn, là đang muốn bị đói chết đấy à?!”

Giọng nói dịu dàng như ngọc của cậu dần trở nên sắc bén. Thổ Cẩu A nhìn người trước mặt lảo đảo suýt ngã thì cuống quít đỡ lấy.

“Tiên sinh!”

Tinh Anh O bị ôm vào trong l*иg ngực dày rộng chỉ cảm thấy đầu óc càng choáng váng hơn.

Thổ Cẩu A vội ôm người đặt lên trên giường.

Hình như tiên sinh lại phát bệnh nữa rồi!

“Tiên sinh, cho tôi xem thử tuyết thể của ngài...”

Thổ Cẩu A ôm người vào trong l*иg ngực của mình, trở tay đẩy mái tóc sau cổ cậu ra. Khi tiên sinh phát bệnh thì tuyến thể sẽ trở nên đỏ ửng giống như sau khi làm chuyện đó xong bị liếʍ láp bắt nạt dữ dội vậy. Nó khiến người yêu của cậu chỉ muốn cắn thật mạnh vào nơi đó.

Cả người của Tinh Anh O đột nhiên trở nên căng thẳng. Cậu thẹn quá thành giận nói: “Mau buông ra cho tôi!”

Một nơi riêng tư như tuyết thể thậm chí còn riêng tư hơn cả nơi hậu huyệt của cậu.

Để lộ tuyết thể của Omega ra ngoài là hành vi câu dẫn một cách đầy tục tĩu huống chi là bại lộ ở trước mặt Alpha.

Người trong l*иg ngực dùng sức muốn giãy dụa để thoát ra nhưng đáng tiếc lại đánh không lại một Alpha khỏe mạnh.