Chương 12

Thổ Cẩu A dùng một tay ôm lấy eo của Tinh Anh O, cánh tay xuyên qua vòng eo của cậu nắm chặt lấy mép áo của bản thân khiến cho thân thể của hai người càng sát vào nhau hơn.

“Tiên sinh, để tôi xem thử chút.”

Hơi thở nóng rực của anh phải lên trên tuyết thể khiến hai tay của Tinh Anh O vô thức siết chặt, toàn thân trở nên cứng đờ.

Thổ Cẩu A nhẹ nhàng đẩy mớ tóc rối bù ra lập tức thấy tuyến thể có chút hơi chút đỏ ửng của Tinh Anh O.

“Còn chưa thể nhìn ra được, tôi sờ thử nó có nóng lên không.” Thổ Cẩu A nhỏ giọng nói thầm, vừa dứt lời thì lòng bàn tay thô ráp của anh lập tức áp lên.

Trong nháy mắt hai mắt của Tinh Anh O trợn to, món đồ ở phía dưới từ bình thường lập tức thẳng đứng dậy.

“Oái.” Thổ Cẩu A còn chưa kịp cảm nhận độ ấm ở bên trên thì đã bị Tinh Anh O đẩy ngã.

“Đi ra ngoài!” Tinh Anh O lập tức chui vào trong chăn, tức thì trên giường phồng một tòa núi nhỏ.

“Tiên sinh, để tôi nhìn lại thử.” Anh còn chưa thể xác định tiên sinh có cần dùng tin tức tố của mình trị liệu hay không. Vẫn nên đến xác nhận lại một chút.

Thổ Cẩu A lập tức bò đến mép giường, nhẹ nhàng kéo ra một cái khe hở nhỏ.

Tinh Anh O cuộn tròn ở trong chăn, nhìn thấy nơi phát ra ánh sáng thì lập tức vươn tay chặn lại. Sau có cả người cũng quỳ sát vào vách tường cuộn cả người thành một cục cứng ngắc.

“Anh! Anh mau đi ra!” Giọng nói của Tinh Anh O có chút run. Từ trước đến nay cậu đều là người thanh tâm quả dục, rất ít khi căng cứng như vậy. Hôm nay người này chỉ lơ đãng vuốt ve cả người cậu vậy mà lại có thể kí©h thí©ɧ tuyến thể của cậu đến mức đó...

Cho dù tuyến thể của cậu có khuyết tật đi nữa thì cậu cũng sẽ có cảm giác đó biết không hả!

Tinh Anh O đỏ mặt, gắt gao nhấp miệng. Dưới quần của cậu nhô lên một cái lều nhỏ hơn nữa một chút xu hướng mềm nhũn xuống cũng không có.

“Tiên sinh, tôi...” Thổ Cẩu A đứng lên, dùng sức chuẩn bị kéo toàn bộ tấm chăn ra.

“Tôi đói bụng!” Tinh Anh O tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, cuộn ở trong chăn mừng thầm.

Quả nhiên Thổ Cẩu A vừa nghe thấy những lời này thì lập tức ngừng lại động tác.

“Tiên sinh! Ngài muốn ăn cái gì!”

“Đều được!” Tinh Anh O bình khí, chỉ nghĩ phải làm sao để đuổi người này ra khỏi phòng.

Thổ Cẩu A gãi gãi đầu, mặt có chút hồng. Thì ra món gì cậu làm tiên sinh cũng đều thích ăn.

“Vậy… tiên sinh, tôi đi ra ngoài nấu cơm trước. Ngài cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, có việc gì thì nhớ gọi cho tôi nha.”

Tinh Anh O đáp bừa mấy tiếng. Sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại rồi cậu mới lén lút ló đầu ra khỏi ổ chăn.

“Xíu nữa là xuống liền, xíu nữa là xuống liền.” Tinh Anh O nhắm mắt lại chậm rãi thả lỏng, toàn thân vùi vào trong tấm chăn tràn ngập mùi hương cây cỏ.

Chỗ vốn nên bình yên dịu xuống kia giờ phút này vẫn kiên quyết đứng thẳng.

Trong đầu đôi lúc còn chui ra hình ảnh ngày đó Thổ Cẩu A không mặc quần áo, trên người còn lưu lại vòng tay vừa thô ráp vừa dày rộng ấy.

Hô hấp của Tinh Anh O dần trở nên nặng nề, trong đầu dần trở nên thất thường.

Nếu tay của người nọ mà mò vào nơi ấy thì sẽ thế nào?

Ngón tay thon dài trắng nõn theo những hình ảnh tưởng tượng trong đầu cậu mà dần di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng câu lấy mép qυầи ɭóŧ chui vào.

“Ưm!” Trong cổ họng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ. Hai mắt đang khép hờ của Tinh Anh O tiện đà mà chậm rãi nhắm lại.

Ngón tay không quá thuần thục, có chút trúc trắc mà vuốt ve chỗ kia. Môi của Tinh Anh O khẽ nhếch lên, tưởng tượng ra cảm giác người nọ đang vuốt ve chính mình.

“Ư ưʍ.” Cảm giác tê dại khiến cậu liên tục thở gấp, quả anh đào dựng thẳng lên cứng rắn cọ vào lớp áo sơ mi khiến cậu càng thêm khó nhịn.

Một tay Tinh Anh O vuốt ve kia chỗ một tay chậm rãi luồn vào trong vạt áo, ngón cái cùng ngón trỏ chậm rãi lần lên trên nhẹ nhàng xoa nắn viên thịt nhỏ bé kia, dần dần trở thành xoa nắn một cách dữ dội hơn.

Một cảm giác như bị điện giật nháy mắt truyền khắp toàn thân cậu. Tinh Anh O khẽ nhếch môi, bụng nhỏ thít chặt lại.

Không đủ, còn chưa đủ.

Tinh Anh O mày nhíu lại, ngón tay đang nhéo cục thịt nho nhỏ kia khẽ tách ra, dùng khe hở ngón tay kẹp viên thịt nhỏ xoa nắn qua lại.

Nếu là người nọ thì chỉ cần một bàn tay là đã có thể đùa giỡn cùng lúc...

Tinh Anh O nhẹ nhàng nâng eo lên, tưởng tượng bàn tay thô ráp của người nọ khẽ khẩy qua khẩy lại.

Nếu như… nếu như có thể ngậm vào trong miệng nữa thì càng tốt.

Môi người nọ hơi dày, thoạt nhìn hôn rất thoải mái, nếu như có thể mυ"ŧ lấy hai quả anh đào của cậu thì có lẽ sẽ càng thoải mái hơn.

Hô hấp của Tinh Anh O càng lúc càng nhanh, trên mặt ửng hồng chứng minh cậu đang chịu đủ mọi tra tấn của kɧoáı ©ảʍ.