Chương 10

Tuy rằng Mạc Bằng Nhiên không ngửi được hương vị của tin tức tố nhưng vẫn có thể cảm giác có chút áp bách nhỏ.

Anh ta biết đây là Alpha đang phẫn nộ.

“Mau dừng lại!” Mạc Bằng Nhiên hét lớn một tiếng: “Hiện tại ngài Từ không thể bị tin tức tố kí©h thí©ɧ!”

Lúc này Thổ Cẩu A mới hoảng hồn lập tức thu hồi lại tin tức tố đang bay ngập trời sau đó ôm người nằm trên giường vào trong ngực. Anh dùng một tay che lại miệng mũi, một tay che lại tuyến thể sau cổ Tinh Anh O, sốt ruột nhìn người trong l*иg ngực mình.

Mạc Bằng Nhiên chống lấy đầu gối, há mồm thở dốc, trên mặt là nét tái nhợt sau khi sống sót.

“Tôi cũng là người mà cha mẹ ngài Từ mới tới nên tất nhiên biết rõ anh là ai.” Mạc Bằng Nhiên khẽ cười một tiếng sau đó từ từ đứng thẳng lên, trên mặt đều là vẻ thản nhiên sau khi rối rắm một hồi.

“Anh nên nhớ!”

“Ngài từ chỉ có mình anh mà thôi.”

Mạc Bằng Nhiên cầm lấy hộp thuốc đi ra trước cửa rồi ngoảnh đầu lại nhẹ nhàng nói: “Thứ tôi có thể nói chỉ có bấy nhiêu mà thôi.”

Sau khi nói xong anh ta lập tức bước ra khỏi phòng.

Thổ Cẩu A tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người kia thế nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Trực giác nói cho anh biết rằng vị bác sĩ họ Mạc này không đơn giản chút nào.

“Ưʍ.”

Trong lòng ngực truyền đến một tiếng ưm rất nhỏ. Thổ Cẩu A lập tức hoàn hồn, càng ôm chặt người trong l*иg ngực mình hơn.

“Tiên sinh, ngài có khỏe không.”

Tinh Anh O khép hờ hai mắt, gật gật đầu.

Mỗi lần Mạc Bằng Nhiên tới tiêm thuốc cho cậu thì thân thể cậu đều sẽ dễ chịu hơn vài ngày.

“Tiên sinh, vị bác sĩ kia là...” Thổ Cẩu A mấp máy. Làm hạ nhân, cậu không nên quản quá nhiều chuyện riêng của tiên sinh. Nhưng mà nếu như cậu đã là thuốc của tiên sinh thì tất nhiên cậu phải biết rõ tình huống thân thể của tiên sinh cố gắng để tiên sinh không còn phải chịu những lần trị liệu đầy thống khổ khác mới đúng.

Tiếp theo anh nhất định phải thăm dò tác dụng của người này thật kỹ rồi thay thế anh ta luôn.

“Anh ta là bác sĩ tư nhân của nhà tôi. Một tuần sẽ đến đây tiêm thuốc cho tôi một lần.”

“Là bởi vì tuyến thể của tiên sinh sao?”

Tinh Anh O sửng sốt một chút sau đó ngồi dậy dựa vào đầu giường. Cái ôm của người này quá mức ấm áp, thiếu chút nữa đã khiến cậu chìm đắm trong đó.

“Đúng vậy.”

Giọng nói của Tinh Anh O tựa hồ có chút lãnh đạm. Thế nhưng lỗ tai của Thổ Cẩu A lại khẽ giật giật thầm chép miệng để ngăn nụ cười của bản thân.

Thì ra chỉ là một người điều trị tuyết thể nha...

Ừ thì cậu là thuốc của tiên sinh, hơn nữa anh còn nghe lén được đoạn nói chuyện của cha mẹ tiên sinh rằng anh là thuốc mà bọn họ đã tìm rất nhiều năm rồi!

Tin tức tố của anh có thể kí©h thí©ɧ tuyến thể của tiên sinh từ đó có thể duy trì sự cân bằng lượng tin tức tố của tiên sinh.

Là một loại thuốc cực kỳ tự nhiên không chút ô nhiễm cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào khác!

Hơn nữa dựa trình tự trị liệu này thì trên người của tiên sinh sẽ bị tin tức tố của cậu bao phủ lấy. Giống như là...

Tim của Thổ Cẩu A đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hơi thở cũng đều trở nên dồn dập.

Tinh Anh O liếc liếc mắt nhìn người trước mặt cậu. Cậu không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì nhưng mà cậu lại đột nhiên tỉnh ra.

Có thể là do quá lâu rồi không tiếp xúc với người khác cho nên mới có chút động tâm với người này như thế.

Sau đó Tinh Anh O nhẹ nhàng cắn cắn môi. Cậu không nên phát sinh loại suy nghĩ này trong đầu.

“Anh có biết tuyến thể khuyết tật của tôi nghiêm trọng cỡ nào không?” Tinh Anh O đột nhiên nói. Tựa như cậu căn bản không chờ mong câu trả lời của Thổ Cẩu A mà nói tiếp.

“Từ sao khi tôi bắt đầu phân hóa thì tuyến thể của tôi đã nóng bỏng tựa như bị thiêu đốt vậy. Bác sĩ giám định đã nói rằng sinh dục thể của tôi bị khuyết tật bẩm sinh.”

Tinh Anh O nhìn liếc mắt nhìn Thổ Cẩu A, gằn từng chữ: “Tin tức tố cung cấp không đủ nên khoang sinh sản vĩnh viễn khép kín, không thể trợ giúp Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm.”

Nói xong câu này ánh mắt của Tinh Anh O lại dời về phía trần nhà, nhẹ nhàng nhả ra một câu.

“Thời điểm nghiêm trọng có thể dẫn đến tử vong, dựa theo tình huống trước mắt chỉ sợ là không còn sống được bao lâu…”

Tinh Anh O miễn cưỡng nở một nụ cười, đôi mắt tựa như có chút hồng nhìn thẳng vào ánh mắt của Thổ Cẩu A.

“Cho nên anh... Dù sao đi nữa anh cũng đừng nên yêu tôi.”

Thổ Cẩu A ngây ngốc ngồi ở nơi đó. Đôi mắt của Tinh Anh O vẫn luôn ảm đạm và xa cách như cũ nhưng anh có thể nhìn ra vẻ kiên cường không chịu thỏa hiệp trong đó.

“Tiên sinh, tôi...”

Tinh Anh O quay lại đầu: “Không cần bởi vì tôi dẫn anh ra ngoài mua quần áo hay là nói vài câu quan tâm đến anh mà động tâm.”