Chương 08

Chương 08

Những ngày đi làm, Đằng Nhuệ luôn mặc vest, nhưng phong thái cùng cử chỉ của cậu rõ ràng vẫn còn là một chàng trai mới lớn.

Thẩm Văn Hạo hứng thú nhìn cậu cứ đi theo sau Thẩm Văn Quân, giống như một chú cún con.

Nhưng bạn nhỏ vẫn không dám nói chuyện với Thẩm Văn Quân.

Đúng lúc này Thẩm Văn Quân muốn đi rửa tay.

Đằng Nhuệ đưa mắt dõi theo bóng lưng anh rồi lại nhìn trộm Thẩm Văn Hạo, dường như có điều muốn nói. Thẩm Văn Hạo nhìn cậu mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”

Đằng Nhuệ đỏ mặt, cảm thấy như mình làm việc xấu bị bắt gặp, cậu hỏi: “Em, em có thể xin số điện thoại của anh không?”

Thẩm Văn Hạo thấu hiểu hỏi: “Ồ. . . . . Có phải Tiểu Quân không cho em số đúng không?”

Đột nhiên bị nói trúng tim đen, Đằng Nhuệ lúng túng không biết có nên gật đầu hay không: “Ừm, anh ấy không thích em, có thể do em nhỏ tuổi hơn, chưa đủ trưởng thành. Anh ấy có chút xem thường em, cảm thấy em không xứng.”

Cậu không kìm được thở dài.

Thẩm Văn Hạo bật cười khiến Đằng Nhuệ xấu hổ không thôi, mặt càng đỏ hơn.

Thẩm Văn Hạo vỗ vỗ vai cậu, mang theo ý cười nói: “Để anh giải thích một chút, Tiểu Quân không phải xem thường em đâu. Chỉ là em ấy xem thường tất cả alpha theo đuổi mình mà thôi, anh chưa từng thấy Tiểu Quân coi trọng alpha nào cả.”

Không tính là an ủi nhưng Đằng Nhuệ cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Đằng Nhuệ lấy điện thoại ra, lóng ngóng nhìn y: “Vậy, vậy anh có thể trao đổi số không ạ?”

Nhìn xem, đứa nhỏ này thật đáng thương, không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này lại thành em rể mình. Thẩm Văn Hạo không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi lấy điện thoại ra: “Đương nhiên có thể nha, em không xin thì anh cũng bắt em ghi lại cách liên lạc thôi. Anh còn phải tìm em để phối hợp nghiên cứu nữa.”

Cuối cùng Đằng Nhuệ cũng có được số của anh trai Thẩm Văn Quân, cậu kích động đến hai mắt sáng rỡ: “Vậy em có thể hỏi anh những chuyện liên quan đến Thẩm Văn Quân được không ạ. . . . . Anh ấy chẳng chịu nói gì với em. Em biết bây giờ mình không xứng, nhưng em không muốn từ bỏ.”

Thẩm Văn Hạo không tỏ rõ ý kiến đáp: “Được.”

Thẩm Văn Quân quay lại thì thấy hai người kia vừa nói vừa cười với nhau.

Đằng Nhuệ vừa trông thấy anh, cậu lập tức trở về bộ dạng thận trọng.

Thẩm Văn Quân nói: “Đi thôi.”

Thẩm Văn Quân ôn tồn chào tạm biệt anh trai, Đằng Nhuệ vẫn đi theo phía sau, hôm nay cậu đã gặp quá nhiều chuyện hồi hộp, Đằng Nhuệ cảm thấy Thẩm Văn Hạo thật sự là một người tốt, chính y đã an ủi cậu. Trước khi về, Đằng Nhuệ còn lén lút vẫy tay chào Thẩm Văn Hạo một cái.

Thẩm Văn Quân nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, anh yên lặng thu hồi tầm mắt.

Bước vào thang máy.

Thẩm Văn Quân chọn nút xuống tầng hầm, mắt thấy cậu im lặng đành nói: “Cậu chọn tầng một đi.”

Đằng Nhuệ nghe lời ấn chọn: “Tại sao lại chọn tầng 1?”

Thẩm Văn Quân tàn nhẫn nói: “Tôi sẽ lái xe về, cậu tự đi taxi.”

Đằng Nhuệ: “. . . . . . .”

Thẩm Văn Quân bổ sung: “Cậu đã là sinh viên đại học, không phải con nít cũng chẳng phải omega, buổi tối tự mình bắt xe về chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Chẳng lẽ còn muốn tôi đưa cậu về sao?”

Đằng Nhuệ buồn hiu đứng ven đường, cậu tủi thân nhìn Thẩm Văn Quân lái xe đi.

Thẩm Văn Quân về đến nhà, tắm rửa rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, anh qua gõ cửa phòng Tạ Hàm phát hiện cửa không khóa.

Anh mở cửa đưa mắt nhìn, chăn bông trên giường vẫn gọn gàng, hiển nhiên chủ nhân căn phòng vẫn chưa trở về.

Có vụ án, phỏng chừng cậu ấy phải làm việc suốt đêm nhỉ? Thẩm Văn Quân thầm nghĩ. Công việc của cảnh sát hình sự rất bận rộn, cũng không còn cách nào khác.

Thẩm Văn Quân lấy điện thoại, có một tin nhắn chưa đọc. Quả nhiên hôm qua anh ngủ rất say, Tạ Hàm có gửi cho anh một tin nhắn, nói buổi tối phải tăng ca nên không về.

Thẩm Văn Quân suy nghĩ một lúc rồi nhắn trả lời: 【 Mấy ngày tới sẽ không về nhà sao? 】

Tạm thời chưa có tin nhắn trả lời, Thẩm Văn Quân thầm nghĩ, có lẽ cậu ấy đang ngủ bù. Anh vừa định bỏ điện thoại vào túi thì nó lại rung lên, đưa mắt nhìn liền thấy người gọi là Tạ Hàm, giọng hắn đầy uể oải nhưng vẫn cố trấn tĩnh: “Nghe đây?”

Thẩm Văn Quân hỏi: “Cậu thức từ đêm qua tới giờ luôn à?”

Tạ Hàm mơ hồ “Ừ” một tiếng: “Bây giờ tôi đang ra ngoài hút thuốc.”

Sân sau cục cảnh sát.

Tạ Hàm dựa lưng vào tường, miệng ngậm thuốc, hắn muốn nói chuyện với Thẩm Văn Quân một lúc, được nghe giọng anh khiến bản thân không còn buồn ngủ.

Thẩm Văn Quân hỏi lại: “Mấy ngày tới sẽ không về nhà sao?”

Tạ Hàm nói: “Có lẽ là không về được.”

Thẩm Văn Quân cũng không để bụng: “Ừm, được rồi. Như vậy cậu sẽ bắt được tội phạm nhanh hơn.”

Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp máy.

Trước khi ra ngoài, Thẩm Văn Quân suy nghĩ một hồi, dường như nhớ ra chuyện gì, anh quay lại phòng Tạ Hàm, muốn lấy cho hắn hai cái áo khoác, trên đường đi làm sẽ ghé đưa.

Thời tiết dạo này rất lạnh, nếu để sinh bệnh sẽ không tốt.

Là bạn thân, anh cảm thấy mình rất đủ tiêu chuẩn.

Thẩm Văn Quân mở tủ quần áo của Tạ Hàm ra, một dọc áo màu đen, xám xuất hiện, áo màu này rất tiện, không bị hoen ố, khi giặt cũng dễ, lại chẳng có họa tiết cầu kỳ.

Thẩm Văn Quân cảm thấy loại quần áo này rất hợp với khí chất của Tạ Hàm, vừa chính trực lại vừa cẩn thận.

Khi Thẩm Văn Quân lấy quần áo, cảm giác có thứ gì đó rơi ra, anh cúi đầu cầm lên xem, hóa ra là một chiếc hộp nhỏ.

Anh cau mày nghĩ thầm, giống hộp đựng nhẫn thế?

Tim Thẩm Văn Quân hẫng một nhịp, không biết sao anh lại cảm thấy bối rối cùng hoảng hốt.

Thẩm Văn Quân mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn cầu hôn được đặt cẩn thận trên lớp nhung đen.

Thẩm Văn Quân chết lặng vài phút, một lát sau mới bình tĩnh lại.

Anh bị đả kích, cảm giác thất vọng ùa tới.

Tạ Hàm muốn cầu hôn bạn gái ư?

Nhưng Tạ Hàm có bạn gái lúc nào? Tại sao không nói cho anh biết? Không phải hai người là bạn thân sao? Còn muốn gạt anh nữa?



Rồi xu luôn ~ Tiểu Quân đã phát hiện nhẫn rồi còn hiểu lầm nữa chớ ~ ~ ~