Chương 7: Quỷ trùng cổ (2)

Sáng hôm sau, chú Trung tự mình lái Ford đến đón cô.

“Chú Trung, chào buổi sáng! Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”

Trung quản gia cười nói: “Trực tiếp đi đến Lê viên, thiếu soái đang chờ chúng ta ở đó!”

Thẩm Thu nghe được hai chữ "Thiếu soái", không khỏi cau mày, không vui ngồi vào ghế phụ.

Chú Trung nhìn mặt cô, cười nói: “Hôm nay Đại soái phải đi gặp một người quan trọng hơn, nên việc này giao cho Thiếu soái xử lý. Cô đừng nghĩ là Thiếu soái cố ý gây sự, do Đại phu nhân mất sớm, lúc đó Đại soái đã hứa sẽ không lấy vợ nữa, vì thế cũng không trách Thiếu soái nổi giận được. Chuyện hôm trước đều là hiểu lầm cả, nếu ở chung lâu, cô sẽ thấy Thiếu soái nhà tôi không xấu tính như vậy đâu.”

Trong lòng Thẩm Thu hừ một tiếng, anh có xấu hay không thì liên quan gì tới cô chứ?

Xe đi thẳng đến Lê viên, là một nhà hát rất trang trọng, lúc này binh lính đang gác cổng rạp, xung quanh cổng có rất nhiều người đang tụ tập xem náo nhiệt.

Giây phút này, cả nhà hát bị bao vây bởi những người lính được trang bị vũ khí hạng nặng, trên sân khấu có một nhóm người run rẩy đang bị giam giữ, giống như cừu non đang chờ bị làm thịt.

Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh, chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, giống như được mạ một lớp vàng.

Anh có đôi lông mày sắc nét cùng đôi mắt sáng, trong đôi mắt chứa đựng tia lạnh lẽo. Trên người mặc bộ quân phục màu xanh đậm, thắt lưng da có khóa bạc quanh eo, chân đi ủng quân đội dài màu đen trên thắt lưng đeo một khẩu súng lục màu bạc sáng bóng, trông rất hiên ngang cường ngạnh.

Anh đi đi lại lại trong rạp hát, những người cần giam giữ đều bị giam giữ cả rồi, nhưng Thẩm Thu vẫn chưa đến. Ông lão bảo đợi cô đến rồi mới bắt đầu điều tra.

Ông thừa nhận cô gái này có một chút năng lực, nhưng điều tra tội phạm thì ông chưa chắc được, ông vẫn rất coi trọng cô.

Bên ngoài có tiếng ô tô, khi Cố Yến Thần quay lại nhìn, thì Thẩm Thu cùng chú Trung đã đi đến cửa. Hôm nay cô mặc sườn xám màu be, đeo một chiếc túi đan đang thịnh hành, mái tóc dài đen bóng, trông như một nữ sinh dễ thương.

Đôi mắt người đàn ông hơi sáng lên, vội chuyển ánh mắt, bình tĩnh nói: “Nếu cô ấy đã đến rồi thì chúng ta bắt đầu thẩm vấn thôi.”

Thẩm Thu chọn một chỗ ngồi ở hàng đầu ngồi xuống, cách Cố Yến Thần hai ghế.

Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, ây yo, hôm nay anh mặc bộ đồ này trông đẹp trai quá thể, cô không khỏi nhớ đến chiếc qυầи ɭóŧ của anh ngày hôm qua... trắng carô tím... chợt bật cười một tiếng.

Cố Yến Thần nghi ngờ nhìn, cô vội vàng che miệng xua tay: “Không có gì đâu! Bữa sáng hôm nay ngon quá, nên tôi vui thôi!”

Người đàn ông cau mày, cô gái này thật sự có chút không bình thường.

Cuộc thẩm vấn bắt đầu, Phụ tá Trương ra lệnh cho người bị giam trên sân khấu giải thích rõ ràng những gì mọi người đã làm ngày hôm qua từ đầu đến cuối.

Mấy người này toàn nói linh ta linh tinh, thậm chí Thẩm Thu còn ngủ gật.

Cô nhìn lướt qua những người này, ánh mắt rơi một người trong số họ, đó là một người chơi Hồ cầm, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, giữa hai lông mày có một luồng khí đen khác thường. Thỉnh thoảng cúi xuống suy nghĩ rồi lại ngước lên, đôi mắt hình tam giác, lòng trắng nhiều hơn lòng đen.

Thẩm Thu hơi nhếch khóe môi.

Vào ngày xảy ra sự việc, từ đầu đến đuôi, người duy nhất tiếp xúc với tách trà của Cố Yến Thần là một hầu gái.

Cố Yến Thần lạnh lùng nhìn cô hầu gái: “Cô rót trà mà không biết trong trà có thứ gì sao? Nói nhanh! Vì sao lại muốn gϊếŧ tôi!”

Hầu gái sợ đến mức quỳ xuống dập đầu: “Thiếu soái, không phải tôi, thật sự không phải tôi! Cho dù gan của tôi có to bằng trời thì cũng không dám làm hại ai cả! Đúng là tôi rót trà, nhưng tôi chỉ rót giống như mọi hôm thôi! Hu hu hu…” Dứt lời, nữ hầu gái sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

Thật sự thì cũng khó mà tin được một cô hầu gái như vậy lại có lá gan làm hại anh.

“Lúc rót trà cô nói chuyện với ai?” Cố Yến Thần hỏi.

“Lúc đang bưng khay trà tôi có nói chuyện với ba người”.

Ba người này là chủ rạp hát, một nữ diễn viên nổi tiếng cùng với một người chơi đàn.

Nhưng cả ba người đều khai là chỉ nói chuyện với nữ hầu gái vài câu, chứ không nói gì nhiều.

Đôi mắt Cố Yến Thần quét qua ba người họ sau đó dừng lại trên người chơi đàn. Dù không có bằng chứng nhưng anh luôn cảm thấy người này đang che giấu điều gì đó.

Anh liếc nhìn Thẩm Thu: “Cô nghĩ thế nào?”

Thẩm Thu khẽ mỉm cười, nhìn người chơi đàn: “Này! Tên chơi đàn kia, anh nghĩ rằng không ai nhìn ra ba cái trò mèo của anh sao?