Chương 6: Quỷ trùng cổ (1)

“Cái tên ngốc này! Tôi đã cứu anh đấy, sao anh dám mắng tôi!” Thẩm Thu tức giận khoanh tay, “Biết thế để anh nằm thêm một lúc nữa cho rồi!”

“Thật sự tỉnh lại rồi à!” Cố Hồng vui mừng không thôi, nhìn từ trên xuống dưới con trai mình đã tốt hơn rất nhiều, “Tốt quá, tốt quá rồi! Đại sư, cô thật sự rất lợi hại đấy! Con trai, con phải cảm ơn cô bé nhiều đấy, nếu không có cô bé thì cái mạng này của con cũng không giữ được nữa đâu!”

Mặt Cố Yến Thần hoang mang, anh vừa uống một tách trà ở Lê viên, đến lúc tỉnh dậy thì xảy ra tình huống gì đây?

* “Đường Minh Hoàng” có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào dạy ở trong vườn lê, vì thế ngày nay gọi rạp hát tuồng là “Lê viên”. Vườn trồng lê — Chỉ nơi ca hát, diễn trò (Đường Minh Hoàng từng tổ chức hát xướng trong vườn lê).

Thẩm Thu lấy tờ giấy màu vàng cùng bút lông từ trong hộp gỗ ra, tùy tiện vẽ một lá bùa, đốt tờ giấy bùa trên ngọn nến, ném vào trong nước, xong đưa cho Cố Yến Thần: “Anh uống cái này đi, tà khí mới biến mất hoàn toàn được.”

Cố Yến Thần do dự một chút, xong vẫn uống xuống, nước có vị như tro, cũng không khó uống lắm.

Uống xong một lúc, anh thấy bụng cồn cào, phụ tá Trương vội vàng cầm ống nhổ đến, nhổ ra một ngụm máu đen, máu đen tê dại, dường như đang nhúc nhích khiến cho người nhìn hoảng sợ.

Thẩm Thu lại nhanh chóng đốt một lá bùa, ném vào ống nhổ, khi lá bùa rơi vào, trong nháy mắt, tất cả những thứ đó đều biến mất.

Cố Yến Thần vô cùng sợ hãi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Mấy con bọ đó là gì thế? Làm sao mà nó có thể xâm nhập vào cơ thể con người được?” Cố Hồng hỏi.

Mọi người sợ hãi nhìn ống tre trong tay Thẩm Thu, ở đây còn có một cái ống to hơn nữa!

“Cái này gọi là quỷ trùng cổ. Nó là một loại bọ cánh cứng chỉ tồn tại ở những nơi có ma ám. Thường được gọi là bọ ma.

Có người đã bắt được quỷ trùng và luyện chế nó thành quỷ trùng cổ. Cổ trùng sau khi được luyện chế sẽ biến thành dạng bột cực kỳ nhỏ, thêm vào thức ăn, gϊếŧ người vô hình không để lại dấu vết! Khi vào trong cơ thể con người, nó tập hợp thành bọ cánh cứng.

Cũng may đại soái nhanh chóng phát hiện rồi tìm tôi, nếu chậm một bước, đám bọ đã chui vào trong tim rồi, lúc đó ngay cả thần tiên cũng không cứu được đâu!”

Cố Yến Thần tức giận, ai dám ra tay tàn nhẫn như vậy?!

Cố Hồng gầm lên: “Tên khốn nào dám âm mưu hại Cố gia ta! Dù có đào ba thước xuống đất tôi cũng sẽ đào hắn ra! Đại sư, cô nhất định phải giúp tôi tìm ra!”

Thẩm Thu gật đầu: “Được thôi.”

Nhìn thấy Thẩm Thu rút mấy cây kim, phụ tá Trương không khỏi tò mò: “Trước đây tôi thấy bác sĩ toàn dùng kim bạc, nhưng kim châm của cô thật sự rất đặc biệt đấy.”

Thẩm Thu cười với anh ta: “Đây không phải là kim châm cứu người bình thường đâu, mà nó là kim quỷ xua đuổi tà ma đó.”

Ông nội của cô khi còn trẻ đã làm đạo sĩ, sau này trở thành thầy lang, được mệnh danh là “Kim quỷ Thẩm tam gia”, kim của cô không chỉ chữa khỏi bệnh mà còn có thể trị ma.

Phụ tá Trương không khỏi run rẩy. Tại sao cô bé này toàn liên quan đến những chuyện ma quỷ vậy, trông cô rất dịu dàng, đáng yêu nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không dám đến gần.

Hai người lính nâng một chiếc rương gỗ lim vuông khoảng 20cm vào đặt lên bàn một cái ‘rầm’.

Cố Hồng mở rương ra, đôi mắt bị vàng chiếu sáng.

Thẩm Thu nhìn kỹ hơn, oaaa! Cả rương vàng thỏi lận, hay còn gọi là “cá vàng nhỏ”. Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy nhiều vàng như vậy.

“Cô đã cứu con trai tôi, hộp cá vàng này cho cô! Sau này nếu bắt được kẻ gian kia, tôi sẽ cho cô gấp đôi!” Cố đại soái hào phóng nói.

Thẩm Thu hít một hơi thật sâu, Cố Đại Soái thật sự hào phóng quá. Nhưng mà, người Huyền Môn kị nhất là lòng tham, ăn đủ uống đủ là được, còn muốn làm giàu thì không được.

Cô lấy 5 thỏi vàng trong rương ra: “Năm thỏi này là đủ rồi, tôi sẽ giúp ông tìm ra hung thủ.”

Cố Hồng vui mừng vỗ bàn một cái: “Đại sư đúng là đại sư!” Từ trước đến nay ông chưa từng găp ai thấy vàng mà không nổi lòng tham cả! Không hổ là cao nhân mà!

Cố Yến Thần hơi híp mắt, nguyên một rương vàng mà cô chỉ lấy 5 thỏi thôi, cô thực sự là người thanh tâm quả dục, hay là đang đi đường dài…. để bắt được cá lớn?

Cố Yến Thần được cứu sống cả Cố gia đều rất vui mừng. Bên ngoài đã tối, Cố Hồng muốn Thẩm Thu ở lại, nhưng Thẩm Thu từ chối.

Mang theo năm ‘cá vàng nhỏ’, cô ngồi trên xe của Cố gia quay về Vô Ưu Đường của mình.

Tom đói đến mức kêu ‘meo meo’, ngồi ở cửa sổ chờ cô về.

“Tom ơi! Chúng ta phát tài rồi! Mau nhìn đi, là cá vàng nhỏ đó, nếu tôi cầm một nửa đi bán, cũng có thể mua cho ngươi một núi cá khô rồi!” Cô xoa đầu mèo, thở dài một tiếng, tiếc là cô là người trong Huyền Môn, nếu không, hôm nay cô trở thành phú bà rồi! Tiếc quá đi mất!

Nhưng 5 thỏi này cũng đủ để cô sống một thời gian rồi. Hôm nay phải ngủ một giấc thật ngon mới được, ngày mai còn phải đi bắt ma nữa.