Chương 8: Dương khí mạnh (1)

Lời này vừa nói ra, toàn bộ nhà hát hoảng sợ, ngay cả người nhạc công cũng sững sờ trong giây lát.

“Không phải tôi! Dựa vào cái gì mà cô dám buộc tội tôi!” Tên nhạc công giận dữ hét lên.

Năm sáu khẩu súng đồng loạt giơ lên, nạp đạn, nòng súng chĩa thẳng vào đầu hắn.

Cố Yến Thần hỏi: “Sao cô lại nghĩ là anh ta?” Mặc dù anh cũng nghi ngờ nhưng lại không có bằng chứng.

“Tôi đoán.” Thẩm Thu cười tinh nghịch.

Cố Yến Thần:......

Cô nghĩ đây là trò đùa à?!

Anh còn chưa kịp tức giận, Thẩm Thu lại nói: “Muốn có chứng cứ cũng được thôi, lục soát người anh ta, lục soát nhà anh ta, lục soát cho kỹ, tôi không tin là không tìm ra được manh mối gì cả!”

“Cô dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả!” Người nhạc công hét rống lên,

Cố Yến Thần cười lạnh, dựa vào cái gì hả? Đương nhiên dựa vào anh là Tổng tư lệnh phòng thủ Yến Kinh rồi!

Anh phất tay một cái, phụ tá Trương liền tiến đến lục soát người, mặt khác còn có 5 6 người đến lục soát nhà hắn ta nữa.

Sắc mặt người nhạc công chợt tái nhợt như tờ giấy.

“Thưa Thiếu soái! Dưới gầm giường có giấu một cái hộp!”

Đó là một chiếc hộp gỗ màu đen, nghĩ rằng tên kia có khả năng sẽ làm trò xấu xa, Cố Yến Thần sai người đặt chiếc hộp lên bàn, dùng gậy mở ra, bên trong trống trơn chỉ có một chiếc bình sứ màu trắng, khi ánh nắng chiếu vào, bên trong mơ hồ xuất hiện những bóng đen dày đặc.

Là Quỷ trùng cổ!

Những thứ này rất giống với những thứ trong ống nhổ hôm qua.

“Hung thủ chính là hắn!” Cố Yến Thần đột nhiên rút khẩu súng lục ra, chĩa thẳng vào người nhạc công.

“Cẩn thận, hắn đang muốn chạy trốn kìa!” Thẩm Thu nhắc nhở.

Chưa dứt lời, ‘ba’ một tiếng, một làn khói trắng bốc lên, xung quanh sân khấu là những người lính được trang bị vũ khí đầy đủ, nhưng người đàn ông đã biến mất không dấu vết!

“Đúng là yêu nhân!” Cố Yến Thần bức xúc chửi rủa.

“Làm sao cô biết hung thủ là hắn?” Anh nhịn không được hỏi.

Khóe môi Thẩm Thu cong nhẹ: “Không khó, hắn có đôi mắt hình tam giác, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, khuôn mặt này chính là khuôn mặt của một kẻ tiểu nhân, nguy hiểm. Mi tâm đen sì, đôi mắt nặng nề, sắc thái có chút quỷ dị. Nếu không phải hắn thì có thể là ai được nữa?”

Trong lòng Cố Yến Thần chấn động, mắt cô gái này tinh thật.

“Hiện tại chúng tôi đã tìm khắp nhà hát mà vẫn không thấy dấu vết gì, cô có cách nào tìm được hắn không?”

Thẩm Thu lấy ống tre từ trong túi ra, mỉm cười: “Dựa vào nó là được!”

Mắt Cố Yến Thần mở to đầy sợ hãi, phụ tá Trương từng kể lại là có một con bọ lớn bò từ trong miệng anh ra chui vào trong ống tre của cô, nó là con này à?!

Cô mở ống tre ra, con bọ vỗ cánh bay ra ngoài, Cố Yến Thần vô thức lùi lại vài bước, toát mồ hôi lạnh.

“Tôi đã yểm bùa nó rồi, giờ không làm hại ai được nữa đâu! Thiếu soái đừng sợ!” Thẩm Thu cười tủm tỉm.

“Tôi sợ cái gì chứ! Chỉ là con côn trùng thôi mà!”

“Không sợ là được rồi, chỉ sợ có người mồm thì nói không sợ, nhưng lưng áo thì ướt đẫm mồ hôi rồi!” Cô cười như được mùa.

Cố Yến Thần nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu này khá lắm, dám cười trên nỗi đau của người khác à!

Thẩm Thu chỉ để anh dẫn phụ tá đi theo, nói nhiều người đi sẽ không tốt lắm.

Ba người cùng nhau lái xe đuổi theo con bọ, rời khỏi trung tâm thành phố đi đến tận một ngôi nhà bỏ hoang hẻo lánh ở ngoại ô.

Con bọ dừng lại trước ngôi nhà hoang.

“Chính là ở đây!” Thẩm Thu nhảy xuống xe, mở ống tre ra, con bọ bay ngược vào trong.

Có hai giấy phong ấn màu trắng dán trên cửa căn nhà, thoạt nhìn có vẻ là giấy phong ấn bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên đó có một số biểu tượng ma quái, giống một loại phong ấn nào đó.

Cố Yến Thần cũng phát hiện ra điều này: “Đây là phong ấn à?”

Thẩm Thu gật đầu, cười nói: “Thiếu soái đi trước đi! Mặc dù là phong ấn nhưng dương khí của anh mạnh, chống lại được. Nếu đổi lại là phụ tá Trương, nhất định anh ấy sẽ không đỡ được đâu.”

Phụ tá Trương không khỏi run rẩy.

Cố Yến Thần nhìn cô một cái, nụ cười kia đặc biệt chói mắt, nếu hôm nay anh không đi trước, chẳng phải sẽ trở thành trò cười của mọi người à?