Xung quanh vườn có rất nhiều loại hoa, phía trước còn có một đài phun nước nhỏ nên gọi là hoa đường.
Đến dưới hiên, anh nhìn kỹ hơn, đúng cô rồi!
Thẩm Thu được dì bảy mời tới, nói là ăn cơm, nhưng thật ra là xem mệnh.
Lúc biết kết quả không tốt, dì bảy mất hứng. Bây giờ cô ta chỉ muốn có một đứa con trai, nhưng theo lời cô Thẩm nói chính là cô ta không thể sinh được, nghe vậy sao cô ta cao hứng cho nổi?
“Cô Thẩm, cô có bài thuốc dân gian nào không?”
Thẩm Thu đỡ trán: “Tôi cũng không phải là chuyên gia sinh sản.”
Dì bảy tức giận, không muốn nghe cô khuyên: “Rõ ràng cô Thẩm biết nhiều thứ, nhưng cố tình không nói cho tôi! Cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi!” Nói xong, giận dỗi đi vào phòng.
Thẩm Thu nhún vai, lúc đến thì có người đón, lúc về cô phải đi bộ à?
Có người thầy bói nào mà không muốn nghe mấy lời hay ho chứ, chính là mấy câu nịnh bợ ấy.
Quay người đi đến mái hiên, chợt thấy một bóng người đang đứng.
Người đó mặc bộ quân phục xanh đậm, đứng ở đấy, dáng người tiêu sái lỗi lạc nhưng không kém phần phong lưu, như một bức tranh phong cảnh.
Cố Yến Thần?
Thẩm Thu vốn là muốn cảm ơn anh đã mang mấy đứa nhỏ ăn xin về cô nhi viện.
Nhưng nhìn thấy bản mặt thối của anh, hừ, quên đi! Anh trưng cái bản mặt thối đấy ra cho ai xem?
Cô định giả vờ không nhìn thấy rồi đi ngang qua, nhưng người đàn ông này lại chặn đường cô.
“Trong mắt cô, bản Thiếu soái tôi là không khí đúng không?” Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần khó chịu.
Thẩm Thu cười: “A, là Thiếu soái à! Đường lớn như vậy sao lại chặn tôi thế? Người xưa có câu rất đúng, tại sao không chặn đường…”
Đột nhiên anh nắm lấy cổ tay cô, “Tiểu nha đầu to gan này, cô có tin tôi trực tiếp ném cô vào phòng giam không hả!”
“Đau …” Thẩm Thu nhíu mày, anh dùng nhiều lực quá, siết tay cô rất đau, “Tôi chỉ đùa thôi, sao anh hung dữ vậy?!”
Thấy cô hờn dỗi lườm mình, tâm Cố Yến Thần mềm nhũn, buông tay ra.
Cổ tay cô xuất hiện một vòng tròn đỏ luôn rồi.
“Anh mạnh tay quá!” Thẩm Thu hít một ngụm khí lạnh.
“Có cần... bôi thuốc không?” Anh không nghĩ đến cô mỏng manh như nước vậy, anh cũng đâu có dùng nhiều sức.
“Không cần!” Thẩm Thu tức giận đi vòng qua anh.
Cố Yến Thần không nói gì, nhìn cô rời đi.
Thẩm Thu vừa ra khỏi cổng, lúc này một chiếc ô tô cũng chạy ra, bấm còi với cô: “Lên đi, tôi đưa cô về!”
Thẩm Thu trừng mắt nhìn anh: “Không lên! Tôi tự về được!” Người này mới siết tay cô đau chết đi được, bây giờ lại muốn giở trò gì nữa.
Cố Yến Thần có chút bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này thật xấu tính!
“Trời tối rồi không an toàn đâu.”
Thẩm Thu vừa nhấc chân lên, đột nhiên bước hụt, suýt chút nữa rơi xuống mương. Đường ở đây không thể so với thời hiện đại được, không có đường nhựa phẳng phiu, toàn là ổ gà. Hơn nữa trời tối rồi, càng khó đi hơn.
Thôi!
Cô mím môi, bước đến cạnh xe.
Cố Yến Thần mở cửa từ bên trong ra, cô ngồi lên ghế phụ.
Nhưng sắc mặt vẫn khó coi, không thèm nhìn anh một cái.
Cố Yến Thần nghĩ nghĩ, đây là lần đầu tiên anh gặp một người còn xấu tính hơn cả mình đấy.
“Ngồi xong rồi!”
Đột nhiên xe nổ máy, Thẩm Thu ngồi không vững liền ngã sang một bên, đè lên người anh.
Cố Yến Thần cảm thấy trên vai truyền đến cảm giác mềm mại, khi ý thức được đó là gì, nhất thời mặt nóng bừng.
“Ngồi cho vững vào, đừng ảnh hưởng tôi lái xe.”
“Cũng đâu phải tôi cố ý.” Thẩm Thu bĩu môi, cúi đầu hừ một tiếng.
Từng đợt gió lạnh thổi vào mặt, Cố Yến Thần mới thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống.
Trên trời có vài ngôi sao lấp lánh, thỉnh thoảng còn có đèn đường lóe lên.
Thẩm Thu quay đầu nhìn anh, ánh sáng và bóng tối đan xen, khiến cho đường nét trên khuôn mặt anh càng thêm sắc sảo. Hàng mi dài cong vυ"t càng trở nên mờ ảo.
Chẳng trách người ta hay nói, nếu ngắm người đẹp dưới đèn, càng ngắm sẽ càng thấy đẹp hơn!
--------
Cuối cùng Thiếu soái cũng biết ghen rồi >.<