Chương 33: Cô nam quả nữ (1)

Vì từ chương này Cố Yến Thần có sự chuyển biến tình cảm nên mình sẽ đổi xưng hô thành anh - em, em - tôi cho tình cảm nhé.

______________________________

Cố Yến Thần vô tình nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, thắc mắc: “Em nhìn cái gì? Trên mặt tôi có hoa à?”

Thẩm Thu thu hồi ánh mắt, nhìn ra cửa sổ: “Đâu có đâu, chỉ là tôi nhớ đến người xưa có câu, tú sắc khả xan*!”

* [秀色可餐]: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý bảo đẹp đến nỗi ngắm cũng đủ no, không cần ăn cơm.

Cố Yến Thần:......

Cô đang chọc ghẹo anh đấy à? Cô bé này! Lại còn tú sắc khả xan! Anh cũng đâu phải đồ ăn!

Lần đầu được một cô gái khen đẹp trai, vì thế mặt anh đỏ bừng, nhưng lại có chút khó chịu.

“Em cũng nói mấy lời này với Kiều Tam à?” Giọng nói mang theo vài phần chua xót.

“Kiều Tam á?” Thẩm Thu không nghĩ anh sẽ nhắc đến Kiều Dương, liền bật cười, “Anh ta không hẳn là đẹp trai, nhưng lại rất hài hước, chơi chung rất vui!”

“Chơi rất vui?” Cố Yến Thần cười lạnh, “Vui thì vui. Nhưng số bạn gái của cậu ta có thể xếp một hàng dài đến tận nước ngoài luôn rồi! Tốt nhất em nên tránh xa cậu ta một chút!”

Thẩm Thu nhún vai: “Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè, anh ấy có bao nhiêu bạn gái thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu gả cho anh ấy!”

Nghe được mấy lời này, Cố Yến Thần khá hài lòng: “Cậu ta giàu như vậy, em không muốn gả cho cậu ta à?” Mắt anh quét qua mặt cô, quan sát biểu cảm.

“Không muốn.” Thẩm Thu ngáp dài, “Ở Yến Kinh người giàu không thiếu, nếu ai giàu tôi cũng muốn gả cho người đó, vậy tôi phải gả đến chết à? Thiếu soái cũng giàu như vậy, chẳng lẽ tôi cũng phải cân nhắc gả cho anh hay không?”

Vui vẻ chưa được bao lâu, lại bị cô tạt cho một gáo nước lạnh.

“Gả cho tôi thì sao? Có gì không tốt à?” Cố Yến Thần cãi lại.

Thẩm Thu che miệng cười nhẹ: “Cái gì cũng tốt cả, chỉ là… bản mặt của anh trông rất thối…”

Cố Yến Thần:......

Mặt anh thối chỗ nào chứ? Cái cô gái này!

“Đó, đó, đó, lại vô duyên vô cớ thối mặt nữa rồi!” Thẩm Thu cười như được mùa.

Cố Yến Thần nhẫn nhịn, không thèm tranh cãi với cô.

“Đến rồi, đến rồi!” Vừa nhìn thấy phố Tuyên Hoa, Thẩm Thu liền la lên.

Xe dừng trước cửa Vô Ưu Đường, cô hớn hở xuống xe.

“Cảm ơn nhiều nhé!” Nói xong, xách theo túi ung dung đi vào nhà.

Dưới ánh đèn, Cố Yến Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, tiểu nha đầu này thật khó đoán! Ngay cả người đàn ông giàu có như Kiều Dương, cô cũng không thèm để mắt, không biết cô muốn gả cho người như thế nào?

Trên thực tế, Thẩm Thu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Cô còn không chắc mình sẽ sống qua 25 tuổi, nghĩ xa vậy làm gì?

Hiện tại cô chỉ muốn tập trung thắp sáng hạt minh châu thôi, qua 25 tuổi, còn rất nhiều ngày được ăn ngon sống tốt! Còn chuyện kết hôn, tùy duyên đi!

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên giữa bóng đêm, Thẩm Thu hoảng hồn quay đầu lại.

Chỉ thấy một người đàn ông bước ra từ bóng tối, hắn mặc đồ đen, khẩu súng trong tay đang nhắm vào Cố Yến Thần trong xe.

“Pằng!” Lại một phát súng nữa bắn thẳng vào đầu Cố Yến Thần.

Ngực Thẩm Thu nhảy dựng lên.

Cố Yến Thần phản ứng rất nhanh, dứt khoát rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra bắn người kia, không ngờ người đàn ông kia cũng nhanh nhẹn, trốn vào góc tường, hắn lại trở tay bắn một phát vào tay đang cầm súng của Cố Yến Thần.

Khẩu súng theo đó rơi xuống.

Cố Yến Thần giật mình, người đàn ông mặc đồ đen tự tin chĩa súng vào đầu anh, từng bước đến gần.

“Cố Yến Thần! Cuối cùng mày cũng có ngày này!” Hắn đi về phía xe, cách mười bước thì dừng lại, “Cái loại Thái tử gia Đông Bắc vô dụng! Cũng chỉ được như vậy! Mau chết đi!”

Khoảnh khắc hắn bóp cò, đột nhiên có một ánh sáng lóe lên trong bóng tối, xuyên qua lòng bàn tay hắn, xuất hiện một lỗ thủng….

“A!” Người đàn ông đau đớn hét lên, Cố Yến Thần nhanh chóng rút dao găm dưới ủng ra, đâm một nhát vào cánh tay hắn.

Khẩu súng của người đàn ông rơi xuống, định xoay người bỏ chạy, Cố Yến Thần lao về phía trước, nhanh như báo trực tiếp nhào tới, vật hắn xuống đất, dùng sức thúc vào bụng.

Người đàn ông rên một tiếng, bị Cố Yến Thần đập cho một trận tơi bời. Cố Yến Thần rút thắt lưng bên hông, đem hai tay hắn trói ra sau lưng.

Anh còn hung hăng đạp thêm hai cái cho hả giận, người đàn ông nằm xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích, khẽ rêи ɾỉ.

Dám ám sát anh à? Chán sống!

Thẩm Thu bước đến, cởi tấm vải đen trên mặt người đàn ông ra.

“Hắn là ai?” Thẩm Thu hỏi.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt người đàn ông lộ ra, hắn có đôi lông mày rậm cùng với đôi mắt nhỏ, diện mạo dữ tợn.

“Cố Yến Thần——, tao sẽ gϊếŧ chết mày! Tao phải trả thù cho anh tao——” Giọng nói khàn khàn khó nghe.

“Nguyên Thanh Chính, em trai Nguyên Thanh Hoa.” Cố Yến Thần cười lạnh, hung hăng đấm một quyền, người đàn ông nhất thời im bặt, “Muốn gϊếŧ tao? Không biết lượng sức mình!”

Thẩm Thu lắc đầu: “Nhìn như thế này mà dám gọi là Chính sao? Đổi thành Nguyên Thanh Tà đúng hơn đấy!” Vừa nhìn là biết không phải loại tốt lành gì!

*Tà ở đây nghĩa là gian tà, không đàng hoàng.