Chương 36: Cô Nhất Định Phải Tức Giận

Bên An Khinh đã tụ tập vài quý phu nhân, bà dẫn bọn họ vào phòng khách nhỏ ngồi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên rời đi với một người đàn ông trẻ tuổi, An Khinh muốn gọi cô thì lại bị phu nhân bên cạnh cắt ngang: "Thiểu Trang nhà bà Yến, năm nay cũng không còn nhỏ nữa, đúng không?”

An Khinh đành phải thu lại tầm mắt, trò chuyện với đối phương.

Hà Tiểu Nhiên đi theo Nam Triệu đến một góc khuất, nhìn thấy Chu Trầm Uyên đứng ở bên kia với vẻ mặt không cảm xúc, cách đó không xa là vệ sĩ của Chu Trầm Uyên.

Khi nhìn thấy cô tới, Chu Trầm Uyên mím môi, nhìn chằm chằm vào cô.

Hà Tiểu Nhiên đi tới trước mặt anh hỏi: "Anh tìm tôi à?”

Chu Trầm Uyên vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, dấu tay trên mặt cô đã nhạt đi một chút, nhưng khi nhìn trên gương mặt trắng nõn của cô vẫn khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

Anh lạnh lùng nói: "Hà Tiểu Nhiên, tôi kêu cô tới đây là muốn nói cho cô biết, cô và Yến Thiểu Trang đời này có nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cô có nhớ anh ta cũng vô dụng, nhà họ Yến sẽ không coi trọng cô. Trong lòng cô có thích như thế nào, nhưng bề ngoài cô vẫn phải giả bộ cho ôn đây. Đừng để tôi phát hiện cô và anh ta trốn làm chuyện xấu, bằng không thì tôi nhất định sẽ tự tay gϊếŧ chết cô!”

Anh nói xong bèn nhìn Hà Tiểu Nhiên, Hà Tiểu Nhiên cũng nhìn anh.

Hà Tiểu Nhiên đợi nửa ngày cũng không thấy anh nói tiếp, cô đành mở miệng: "Nói xong chưa?”

"Nói xong rồi, cô có gì muốn nói với tôi?" Chu Trầm Uyên hỏi.

Hà Tiểu Nhiên cúi đầu im lặng suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, Chu Trầm Uyên lập tức đứng thẳng lưng chờ cô nói.

Cuối cùng Hà Tiểu Nhiên lại nói: "Tôi không có gì để nói với anh.”

Vẻ mặt Chu Trầm Uyên cứng đờ: "Không có sao?”

"Không có." Hà Tiểu Nhiên lắc đầu, cô có gì để nói sao?

Nam Triệu liếc mắt nhìn Hà Tiểu Nhiên một cái, mấy người bên kia cũng đồng loạt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mang theo tia chỉ trách.

Hà Tiểu Nhiên cũng không hiểu ra sao, những ánh mắt đó là sao vậy, cô thật sự không có gì để nói với Chu Trầm Uyên, bọn họ đang muốn ép cô nói gì với Chu Trầm Uyên à?

"Thật sự không có ư?" Chu Trầm Uyên hơi tức giận: "Không phải cô vẫn luôn ghen tị với Tiểu Ngữ sao? Cô nghĩ cô ấy có gì đó với tôi? Cô không có gì để nói với tôi sao?”

Hà Tiểu Nhiên khó xử: "Thật sự không có!”

Ánh mắt Chu Trầm Uyên nhìn cô càng thêm tức giận, không có à Không nói gì cả sao?

Chu Trầm Uyên đột nhiên đưa tay đẩy bả vai Hà Tiểu Nhiên, khiến Hà Tiểu Nhiên lùi một bước về phía sau: "Anh làm gì vậy?”

"Cô thật sự không có gì muốn nói với tôi à?" Anh cất cao giọng nói, mắt thường cũng có thể thấy được lửa giận của anh: "Tôi và Tiểu Ngữ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, bây giờ cô ấy còn đối xử tốt với tôi, cô không tức giận sao?”

Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình anh tức giận?

Bên cạnh cô có một Yến Thiểu Trang, mỗi lần nhìn thấy tròng mắt đều dính vào trên người anh ta, bản thân đã là phụ nữ có chồng mà không biết bớt phóng túng cũng không biết kiểm soát, không biết giữ khoảng cách với người khác phái, anh nhìn thấy liền vô cùng tức giận!

Anh cố ý nhắc Tiểu Ngữ với cô, trước kia cô nói chuyện đều mang Tiểu Ngữ ra, nói Tiểu Ngữ là Tiểu Bạch Liên, bây giờ cô dựa vào cái gì mà không tức giận chứ?

Cô phải tức giận!

"Bây giờ Tiểu Ngữ luôn tìm tôi hỏi này hỏi nọ, hỏi thăm sở thích của tôi, hàng năm vào sinh nhật tôi đều tặng quà cho tôi!"

Tầm mắt của Chu Trầm Uyên luôn liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, không biết cô có đau hay không, cô không nói chắc là không đau.

Nếu không đau thì không cần phải nhắc đến!

Chu Trầm Uyên cố gắng xem nhẹ vết đỏ trên mặt cô, lại nói: "Tiểu Ngữ là cô gái dịu dàng tốt bụng nhất mà tôi từng gặp, cô là phụ nữ, tốt nhất nên học hỏi ở cô ấy nhiều, đừng có ngày nào cũng sống không bằng Chu Trầm Trầm.”

Hà Tiểu Nhiên cảm thấy khó chịu ngay lập tức: "Cái gì mà tôi sống còn không bằng Chu Trầm Trầm hả? Tôi sống không tốt hơn Chu Trầm Trầm sao? Vỏ Chu Trầm Trầm còn thiếu một mảnh, ngón tay tôi lại không mất một khúc nào!”

Chu Trầm Uyên trừng mắt nhìn cô: "Chu Trầm Trầm là vì bể vỏ! Các nhà bò sát học nói, khi Chu Trầm Trầm thay vỏ vài lần, chỗ thiếu sẽ từ từ mọc lên, cô bớt lấy đồ lộn xộn dán ở trên đi, lỡ bị nhiễm trùng bị viêm thì lại phát triển không đầy đủ.”

Chu Trầm Uyên thấy đã đi lạc đề bèn vội vàng quay trở lại: "Bây giờ cô còn chưa muốn nói gì với tôi à?”

Trực giác của Hà Tiểu Nhiên bảo nếu mình không nói thì Chu Trầm Uyên sẽ cứ dây dưa không dứt.

Cô nhìn về phía Nam Triệu, Nam Triệu trừng mắt, dùng ánh mắt nhắc nhở cô.

Đáng tiếc cô và Nam Triệu không quen biết lắm, hoàn toàn không có sự ăn ý.

Cô nghiêng đầu nhíu mày, có ý gì chứ?

Lúc này gương mặt vốn rất nghiêm túc của Nam Triệu cũng không thể nghiêm túc được nữa, cậu ta đi vài bước tới trước mặt Hà Tiểu Nhiên: "Mợ chủ, cô lại đây một chút.”

Hà Tiểu Nhiên nhìn Chu Trầm Uyên một cái, Chu Trầm Uyên cũng nghi ngờ nhìn Nam Triệu, tầm mắt nhìn theo Nam Triệu và Hà Tiểu Nhiên.

"Cậu chủ cảm thấy mợ chủ và anh Yến tiếp xúc quá nhiều quá gần, cậu ấy rất khó chịu." Nam Triệu giải thích: "Cậu cảm thấy thiếu phu nhân cũng nên tức giận với cô Hoa mới đúng. Như vậy mới công bằng.”

Hà Tiểu Nhiên: "..."

Cô quay đầu lại nhìn Chu Trầm Uyên một cái, Chu Trầm Uyên vốn chỉ cảm thấy khó hiểu nhìn bọn họ, khi thấy Hà Tiểu Nhiên đột nhiên quay đầu lại, anh lập tức đứng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Hà Tiểu Nhiên rất buồn phiền, nhìn Nam Triệu một cái: "Được rồi, vậy để tôi đi mắng Tiểu Bạch Liên kia.”

Nam Triệu gật đầu: "Ừm, mợ chủ vất vả rồi.”

Hà Tiểu Nhiên đi trở về, liếc mắt nhìn Chu Trầm Uyên một cái: "Bây giờ tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Chu Trầm Uyên lập tức chuẩn bị sẵn sàng, nghe cô nói: "Anh và Tiểu Bạch Liên cùng nhau lớn lên, tôi tạm thời không đề cập đến chuyện Tiểu Bạch Liên đối xử tốt với anh. Nhưng mà anh tốt nhất đừng để tôi bắt được điểm yếu khi anh ngủ với cô ta, nếu không thì tôi sẽ để Chu Trầm Trầm cắn rơi anh em nhỏ của anh!”

Chu Trầm Uyên sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng lại, anh vội vàng nhìn trái phải, thấy không có ai nhìn về phía này mới rống lên: "Hà Tiểu Nhiên, cô nói chuyện chú ý một chút, đừng có cái gì cũng thốt ra ngoài!”

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không nghe thấy.

Cô đưa tay sờ mặt: "Còn nữa, quân tử động khẩu không động thủ, anh đánh phụ nữ thì tính là có bản lĩnh gì? Đây là bạo lực gia đình, người ta nói, bạo lực gia đình chỉ có không lần nào và vô số lần, hôm nay anh tát tôi một cái đã cho thấy sau này anh mỗi ngày đều sẽ đánh tôi, anh đã bạo lực gia đình với tôi vô số lần rồi!”

Chu Trầm Uyên khϊếp sợ: "Tôi không phải! Tôi không có! Cô nói bậy! Tôi không cố ý đánh cô, cô đột nhiên xông tới mà!”

"Là mặt tôi không có mắt hướng về phía tay anh à? Vậy nên bị đánh.”

Chu Trầm Uyên vừa nóng vừa tức: “Tôi cũng không phải muốn đánh cô, tôi là cảm thấy chướng mắt với tên Yến Thiểu Trang chết tiệt kia!”

“Tên chết tiệt kia chính là cậu út của anh đấy!”

Nhắc tới chuyện này, Chu Trầm Uyên lại cảm thấy tức giận: "Cô che chở anh ta à? Anh ta là gì của cô? Tôi là một người đàn ông, sao bình thường không thấy cô bảo vệ tôi như vậy! Cô là vợ của ai vậy hả?”

Hà Tiểu Nhiên nói: "Dĩ nhiên là vợ anh! Nhưng mà chẳng phải mối quan hệ này của chúng ta không thể cho người ta biết sao? Anh đi học, tôi đi học, nếu cho người ở trường biết thì người ta sẽ nghĩ như thế nào?”

Hà Tiểu Nhiên không nói đến điều quan trọng nhất, Chu Trầm Uyên không phải thật lòng muốn cưới, cô cũng không phải thật lòng muốn gả.

Nhưng mà nhà họ Chu lại muốn Chu Trầm Uyên có một người vợ không có lai lịch không có gia thế, lại có tên tuổi xung hỉ như cô.

Cô cũng cần một chỗ dựa vững chắc khiêm tốn nhưng có lai lịch lớn mạnh, có giá trị lợi dụng cao và sẽ không canh chừng cô, Chu Trầm Uyên đúng lúc là người thích hợp.

Cả hai đều có lợi ích lẫn nhau, đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi đối với cả hai.

Chu Trầm Uyên kéo khuôn mặt của mình, cũng không biết là đồng ý với lời nói của cô, hay là không đồng ý với lời nói của cô.

Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí thấp thoáng mùi thuốc súng.

Chu Trầm Uyên: "Cô..."

"A Uyên." Bỗng nhiên có người kêu một tiếng ở phía sau.

Hai người bọn họ cùng lúc quay đầu lại thì thấy có mấy bóng người đứng cách đó không xa, trong đó bóng người màu trắng kia cực kỳ bắt mắt.