Chương 35: Chu Trầm Uyên- Phiên Bản Nâng Cấp

Yến Thiểu Trang nói: "Bố à, bố đừng tức giận như vậy.”

"Con đừng quan tâm đến chuyện này nữa, trong lòng bố biết rõ." Yến Thanh nhìn anh ta nói: "Thiếu Trang, bố biết trong lòng con dng9 nghĩ gì, con không muốn mẹ con phải khó xử, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho bố. Nhưng con đã mang họ của bố thì con chính là con trai bố, bố không thể để người ta bắt nạt con. Có một số điều có thể chịu đựng được, nhưng một số điều nhịn sẽ chỉ khiến cho mọi người cảm thấy con dễ bắt nạt!”

Yến Thiểu Trang rũ mắt xuống: “Bố, con không hề cảm thấy uất ức, nhịn một bước sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao, con không cảm thấy uất ức. Con người còn sống, làm sao có thể cảm thấy dễ dàng ở tất cả mọi chuyện chứ? Ngay cả chị cả đã gả đi nhiều năm như vậy, không phải chuyện nào cũng được như ý muốn của mình.”

Yến Thanh đưa tay vỗ lên bả vai của Yến Thiểu Trang: “Mấy người nhà chúng ta, nếu ai cũng ổn trọng hiểu chuyện như con thì bố cũng không cần phải nhọc lòng như vậy.”

"Bố à."

Yến Thanh nhìn nụ cười dịu dàng của anh ta: "May mà bây giờ đã có con. Đúng rồi, cô gái vừa rồi là ai vậy?”

Yến Thiểu Trang dừng một chút rồi trả lời: "Con gái nhà họ Lâm, một nhà kiến trúc đầu tiên ở Nam thành.”

Yến Thanh suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ tới là nhà họ Lâm nào, nếu không có trong trí nhớ của ông, vậy chứng tỏ không xếp là vào hạng người làm quan chức.

"Cô gái kia không thích hợp với con." Yến Thanh nói: "Bây giờ con cần một mối quan hệ lớn mạnh để giữ vững địa vị.”

Các gia tộc quyền thế ở Nam Thành vẫn còn do dự không chịu thừa nhận thân phận của Yến Thiểu Trang, nếu như cưới thêm một cô gái có gia thế bình thường, chắc chắn sẽ rất khó leo lên những nơi cao quý, nếu như trong lúc thời điểm xấu hổ này, có một hôn sự tốt, mọi chuyện sẽ rất khác.

Yến Thiểu Trang rũ mắt: “Con biết rồi.”

Yến Thanh nhìn sắc mặt anh ta: “Con thích cô gái kia à?”

Yến Thiểu Trang không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ nói: "Cô ấy là bạn của Tiểu Tuyết.”

Yến Thanh liếc anh ta một cái: “Trên đời này có rất nhiều chuyện, tám chín mươi phần trăm đều khó có được như ý. Con chỉ nên để ở trong lòng.”

Lúc này bỗng nhiên có người gõ cửa, là người bên cạnh Yến Thiểu Trang, ông hỏi: "Chuyện gì vậy?”

“Ông Chu tới rồi!”

Yến Thiểu Trang sửng sốt, nhìn về phía Yến Thanh.

Yến Thanh hỏi: "Ông Chu nào?”

"Cậu chủ thứ mười một của nhà họ Chu, nói là đến để chúc thọ bà chủ."

Chu Chi Sở!

Yến Thanh và Yến Thiểu Trang liếc nhau, không nghĩ tới Chu Chi Sở sẽ đến, Yến Thanh nói: "Xem ra ông Chu rất coi trọng con.”

“Suy nghĩ của ông Chu không phải người thường có thể nhìn thấu, có coi trọng hay không, bây giờ quá sớm để nói." Yến Thiểu Trang bình tĩnh nói.

Yến Thanh liếc anh ta một cái, gật đầu: "Con có thể hiểu được điều này, rất giỏi!”

Đối với Yến Thanh mà nói, việc tiếp nhận Yến Thiểu Trang chính là là đôi bên cùng có lợi.

Yến Hoạ gả vào nhà họ Chu giúp bên nhà họ Yến tạo mối quan hệ thân thiết với nhà họ Chu. Yến Thiểu Trang bởi vì quan hệ của nhà họ Yến nên lọt vào mắt ông cụ Chu, thuận lợi được ông cụ Chu đẩy đến trước mặt Chu Chi Sở.

Nói trắng ra, Yến Thiểu Trang là trợ lý mà ông cụ Chu bồi dưỡng cho Chu Chi Sở, là một thành viên cố vấn quan trọng sau lưng Chu Chi Sở.

Sinh nhật An Khinh vốn dĩ không hề liên quan đến Chu Chi Sở một tí nào. Chu Chi Sở lại bởi vì quan hệ của Yến Thiểu Trang mà tự mình tham gia tiệc, ở trong mắt người ngoài chính là nhà ông ba Chu nể mặt mũi Yến Thanh.

Yến Thanh và Yến Thiểu Trang cùng nhau đi ra ngoài chào đón Chu Chi Sở đến.

"Tiểu Nhiên, cám ơn cháu nhiều năm nay đã đồng ý đến thăm dì và Tiểu Tuyết." Giọng nói của An Khinh cũng dịu dàng điềm tĩnh giống như dáng vẻ của bà, nụ cười mang theo sự hồn nhiên thiện lương.

Bà vỗ tay Hà Tiểu Nhiên, cười hỏi: "Tiểu Nhiên lớn bằng Tiểu Tuyết đúng không? Cháu đã có đối tượng chưa?”

Hà Tiểu Nhiên chỉ cười, không tiếp lời, cảm thấy câu tiếp theo của An Khinh chính là những lời như "Dì giới thiệu cho cháu một người đàn ông tuấn tú"

“Cháu cảm thấy Thiếu Trang thế nào?” An Khinh đột nhiên hỏi.

Hà Tiểu Nhiên quay đầu nhìn về phía An Khinh: "Dì An, lời này của dì có ý gì?”

Giới thiệu Yến Thiểu Trang cho cô ư?

An Khinh nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Chính là cái ý mà cháu đang nghĩ đến đó. Trước kia dì An đã phát hiện rồi, cháu đó, chỉ cần có cơ hội liền nhìn trộm Thiếu Trang. Cho nên dì An suy nghĩ, có phải cháu cũng thích Thiếu Trang không?”

Hà Tiểu Nhiên buồn bã ngẩng đầu, nếu đổi lại trước kia thì chắc hẳn cô sẽ nhảy lên ba thước chấp nhận đề nghị này, nhưng mà bây giờ cô nên phát triển tình tiết vở kịch như thế nào đây?

Tìm đối tượng trong hôn nhân, không phù hợp với các giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, tam quan khác biệt với quần chúng sẽ bị khinh miệt mất.

"Dì An, cháu rất thích đàn anh, nhưng mà..."

Cô còn chưa nói xong thì phía trước đã có một người phụ nữ dẫn theo hai cô gái đi tới trước mặt An Khinh: "Bà Yến, đã lâu không gặp. Gần đây sức khỏe có tốt không?”

An Khinh lập tức mỉm cười chào đón: “Cũng không tệ lắm. Hôm nay cảm ơn bà Tiểu Vệ đã dẫn con gái đến đây, thật là vinh hạnh cho tôi.”

"Bà Yến có phúc lớn đấy, tiệc sinh nhật đều là khách quý đến, ngay cả cậu chủ thứ mười một của nhà họ Chu kia cũng tới đây." Bà Tiểu Vệ đưa tay kéo con gái lên phía trước: "Đây là con gái tôi, Tư Tư, vừa qua sinh nhật lần thứ 20, tốt nghiệp đại học Nam Gia, học chuyên ngành thưởng thức nghệ thuật phương Tây, tính cách dịu dàng hào phóng. Còn đây là Vệ Quyên con gái nhà bác hai. Quyên Quyên, chào bà Yến đi.”

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô gái "tính cách dịu dàng" kia, đây không phải là cô gái vừa rồi ở trên bậc thềm nàng châm chọc khıêυ khí©h chiếc xe đạp của cô sao?

Vệ Tư Tư hiển nhiên cũng nhìn thấy người phụ nữ phía sau An Khinh, sắc mặt hơi tái xanh.

Lại là cái đứa nghèo túng kia!

Cô và người em họ ở bên cạnh nhìn nhau một cái, vẻ mặt của Vệ Quyên trở nên xám xịt, thật sự để cho cô lẻn vào đây được à?

Lại còn đứng ở phía sau bà Yến.

Vệ Tư Tư tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Chào bác gái.”

Vệ Diêm cũng tiến lên: "Chào bác gái.”

Bầu không khí dưới lầu tựa như trở nên hơi sôi nổi hơn, Hà Tiểu Nhiên đi về phía hàng rào, liếc mắt liền nhìn thấy Yến Thanh và Yến Thiểu Trang đứng ở sảnh chính dưới lầu, tươi cười chào hỏi một người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt xa lạ.

Trong một đám nam nữ, người đàn ông kia quả thực rất nổi bật.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì anh ta mặc một bộ đồ trắng và cà vạt màu đỏ.

Trong đám người, người đó có thân hình không cao lớn lắm, thậm chí còn hơi thon gầy so với người đàn ông bình thường, nhưng khí thể lại vô cùng mạnh mẽ.

Tựa như cảm nhận được trên lầu có người nhìn, người đàn ông kia đột nhiên ngẩng đầu, làn da trắng làm cho môi anh ta càng thêm đỏ mọng, hàm răng trắng đẹp, rất chói mắt, một gương mặt tuấn tú đến kinh sợ làm cho người ta không nhịn được hít sâu một hơi từ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đến nỗi những cô gái xung quanh trang điểm đậm, ở trước mặt anh ta cũng trở nên phai mờ.

Hà Tiểu Nhiên hơi bất ngờ, trực giác cho biết người đó hẳn cũng là người nhà họ Chu.

Những người nhà họ Chu luôn có loại cảm giác không với tới được, nhìn không thấu, lại hơi thở thần bí bẩm sinh, làm cho người ta không có cách nào phán đoán ra rốt cuộc đối phương che giấu sâu đến mức nào.

Chu Trầm Uyên là chàng trai tuấn tú đẳng cấp mà Hà Tiểu Nhiên từng gặp qua, đáng tiếc thằng nhóc kia tuổi còn nhỏ, tính tình lại kém, miệng thối, thật sự là không được con gái thích.

Mà người đàn ông áo trắng dưới lầu kia, hiển nhiên là phiên bản thành thục của Chu Trầm Uyên, khôn ngoan, nho nhã nhưng cũng quyến rũ hơn.

"Cậu chủ Chu thứ mười một kia thật đúng là một người đẹp, sau này không biết có cô gái nào lọt vào mắt không." Bà Tiểu Vệ phía sau cũng đang bàn tán về người dưới lầu kia với An Khinh.

Hà Tiểu Nhiên lập tức hiểu ra, người kia chính là Chu Chi Sở mà cô từng nghe người ta nhắc tới nhiều lần.

Anh ta là con trai út của ông ba của Chu Trầm Uyên, xếp thứ mười một trong số các anh em nhà họ Chu, đừng nhìn chỉ lớn hơn Chu Trầm Uyên bốn tuổi, nhưng vai vế lại lớn hơn một thế hệ.

Trong truyền thuyết của nhà họ Chu, người này được xem là người có chỉ số thông minh cao nhất nhà họ Chu cho đến nay.

Hà Tiểu Nhiên nhanh chóng liếc mắt nhìn chung quanh, không thấy Chu Trầm Uyên, thằng nhóc kia chắc đang đứng ở đâu đó có ý đồ xấu xa nhỉ?

Hôm nay anh ta muốn đánh Yến Thiểu Trang, bị chính mình ngăn cản, cũng không biết trong lòng anh ta ghi thù như thế nào đây.

"Cô Hà."

Phía sau có người gọi cô, Hà Tiểu Nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Nam Triệu đứng ở phía sau cô: “Cậu Chu mời cô đi qua một chuyến.”

Hà Tiểu Nhiên cảnh giác, quả nhiên, tới rồi, biết ngay thằng nhóc kia sẽ không từ bỏ mà.