Chương 25: Cấp Cứu Được

Một câu nói của Chu Trầm Uyên khiến lửa giận của Hà Tiểu Nhiên lập tức bị dập tắt.

"Người nhà các người cũng thật rảnh rỗi, bị bệnh không đi chữa bệnh mà còn gây rắc rối cho tôi.”

Cô nói vậy có nghĩa là cô biết Chu Tử Tích tới tìm cô.

Chu Trầm Uyên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cầm khăn ấm đã diệt khuẩn lau tay, sau đó nói với giọng điệu thản nhiên: "Ở nhà họ Chu, người bình thường bị bệnh đến một mất một còn cũng không phải là chuyện gì lạ.”

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, không nói lời nào.

"Đối với Chu Tử Tích, chuyện chơi phụ nữ chính là chuyện quan trọng nhất trong đời anh ta, thậm chí còn quan trọng hơn mạng của anh ta. Nếu anh ta thấy vấn đề của mình khó chữa khỏi thì anh ta sẽ đổi đội ngũ y tế. Nếu tôi không đoán sai, gia đình tôi đã thành lập một đội ngũ y tế. Nói tóm lại, bây giờ anh ta có rất nhiều thời gian để gây rắc rối cho cô!”

Hà Tiểu Nhiên ôm bát, không uống nổi canh Trầm Trầm nữa, nặng nề đặt lên bàn một cái: "Đúng là đáng ghét!”

Một khu vườn lớn như vậy, tại sao không biết nhổ cỏ dại chứ? Nhà bếp xinh đẹp như vậy, tại sao lại để thịt thối bốc mùi chứ?

Nhà họ Chu lớn như vậy, tại sao nhất định phải giữ lại loại người khốn kiếp như Chu Tử Tích chứ?!

"Sau này anh ta sẽ đến trường nữa." Chu Trầm Uyên bắt đầu dùng cơm.

Dáng vẻ anh trông rất tao nhã, động tác nhẹ nhàng, lúc này nhìn vào quả thật có vài nét cao quý.

Cả hai ngồi tại bàn ăn, trong khi những người khác tự động tản ra và nhanh chóng biến mất.

"Tôi sợ anh ta chắc?" Hà Tiểu Nhiên nghĩ đến lời nhắc nhở của Yến Thiểu Trang, anh ấy bảo cô không nên trêu chọc Chu Tử Tích.

Trêu chọc vẫn cứ trêu chọc thôi, cho tới bây giờ cô vẫn không cảm thấy trừng phạt Chu Tử Tích như vậy có gì là sai cả.

Chẳng qua cô không nghĩ tới nhà họ Chu ngoại trừ bệnh vừa mới sinh ra đã có người chuyên môn theo dõi, đội ngũ y tế chữa bệnh vừa nói thành lập liền được thành lập.

Cô càng lo lắng mình sẽ dã tràng xe cát, uổng hết công sức.

Nếu như Chu Tử Tích được chữa khỏi nhanh như vậy, có nghĩa là sau này sẽ còn có nhiều cô gái gặp nạn trong tay anh ta ư?

Hà Tiểu Nhiên nói: "Chú hai anh đáng đời. Nhưng đây không phải là lý do anh mang Chu Trầm Trầm đi hầm!”

"Chẳng phải cô còn ăn say sưa sao?" Chu Trầm Uyên hỏi ngược lại.

"Nếu không thì sao?" Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Đã mang đi cắt thịt hầm canh rồi còn dựng một tấm bia à? Vậy chẳng phải Trầm Trầm đã chết một cách vô ích sao?”

Chu Trầm Uyên rũ mắt ăn cơm.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của Hà Tiểu Nhiên, dĩ nhiên Chu Trầm Uyên không thể sợ hãi.

Anh đối mặt với ánh mắt thân thiết như muốn ăn thịt người của Hà Tiểu Nhiên mà cứng rắn uống hai chén canh rùa.

Hà Tiểu Nhiên nghiến răng: “...... Anh nên uống nhiều một chút, nói không chừng có tác dụng bổ thận.”

Chu Trầm Uyên: "Hà Tiểu Nhiên, cô muốn chết hả?”

"Vừa nói anh không lên được thì lòng lang dạ sói của anh đã bị tổn thương rồi à? Lúc hầm Chu Trầm Trầm nhà tôi, phổi chó của anh sao lại thờ ơ vậy hả?" Hà Tiểu Nhiên nổi giận, vừa nói mấy câu lại vòng tới đầu Chu Trầm Trầm.

Cảm giác nguy hiểm khi Chu Tử Tích đến trường tìm cô gây phiền toái cũng không ngăn cản được mối thù đem Trầm Trầm của cô đi hầm.

Hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, Hà Tiểu Nhiên nhìn canh trong nồi đất mà nghẹn lòng: "Trầm Trầm, con chết thảm quá, là mẹ có lỗi với con, mẹ..."

“Khoan đã!” Chu Trầm Uyên ngẩng đầu: "Mẹ à?”

"Thì sao? Trầm Trầm không được gọi tôi là mẹ sao? Vậy anh cảm thấy gọi bố thì thế nào nhỉ?”

Chu Trầm Uyên muốn gϊếŧ chết cô: "Hà Tiểu Nhiên, cô chán sống rồi đúng không?”

Hà Tiểu Nhiên nghĩ đến Chu Tử Tích đến trường chặn cô lại nhẫn nhịn, không nói tiếp.

Chu Trầm Uyên tức giận đến không muốn ăn, anh dựa vào phía sau mà châm chọc cô: "Tiếc con rùa này đến thế, vậy cô có muốn mang nửa nồi canh còn lại về luôn không? ”

Kết quả Chu Trầm Uyên liền nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên ôm nồi, lấy nắp đậy lại: "Anh nói xem!”

Sau đó, cô nói: "Còn mai rùa đâu rồi?"

Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô cũng đã uống hết canh, còn cần mai rùa làm gì?”

"Canh là canh, xác là xác, anh trả lại xác của Trầm Trầm cho tôi." Hà Tiểu Nhiên kiên trì nói.

Chu Trầm Uyên không nói gì, đứng lên xoay người đi về phía cửa phòng cháy chữa cháy, đẩy cửa đi vào, một lúc lâu sau, anh cầm một thứ to lớn ở trong tay đi ra, sau đó ném về đến trước mặt cô: "Cầm đi.”

“Trầm Trầm!”

Hà Tiểu Nhiên cầm mai rùa lên, lật xem, lập tức cảm thấy hơi nghi ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Chu Trầm Uyên rồi lại nhìn mai rùa: "Đây là Trầm Trầm à?”

"Bằng không thì sao?" Chu Trầm Uyên vô cùng bình tĩnh.

Anh đặc biệt tìm thợ thủ công am hiểu về làm đồ cổ, đảm bảo sẽ không để cho người khác nhìn ra.

Hà Tiểu Nhiên nhìn về phía mai rùa, sau đó cô nói: "Đây không phải là Trầm Trầm!”

Chu Trầm Uyên cứng đờ, cô nhìn ra được à?

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào tầm mắt Chu Trầm Uyên rồi giận dữ nói: "Mai rùa của Chu Trầm Trầm bị mất một mảng bên trái, còn đây là bên phải. Anh tìm đâu ra cái mai rùa này vậy hả?”

Chu Trầm Uyên: "..."

Hà Tiểu Nhiên giận dữ: "Chu Trầm Trầm ở đâu rồi?”

Chu Trầm Uyên rũ mắt xuống, nửa ngày sau mới nói: "Đang cấp cứu.”

"Cái gì?!"

"Bị bỏ vào tủ lạnh đông lạnh nửa tiếng đồng hồ, lúc lấy ra cũng không còn nhúc nhích được nữa." Chu Trầm Uyên hơi chột dạ nói: "Tôi bảo người đưa đi cấp cứu rồi.”

Hà Tiểu Nhiên trở nên khϊếp sợ: "Vì sao lại để Trầm Trầm trong tủ lạnh? Anh đã đưa nó đi cấp cứu ở đâu?”

"Phòng nghiên cứu loài bò sát." Chu Trầm Uyên nói: "Tôi sợ nếu không cấp cứu thì nó sẽ chết.”

Hà Tiểu Nhiên hỏi: "Chu Trầm Uyên, anh và Chu Trầm Trầm là anh em họ sao? Lỡ như không động đậy là do Trầm Trầm tự cứu mình, tiến vào trạng thái ngủ đông thì sao?”

Chu Trầm Uyên ngẩng đầu: "Không phải ếch và rắn mới ngủ đông sao?”

"Tôi không chơi với kẻ ngốc nữa." Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Trả Chu Trầm Trầm lại đây!”

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Trầm Uyên vang lên, Chu Trầm Uyên vội vàng nói: "Đây là điện thoại người đưa con rùa đến phòng nghiên cứu!”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói vui vẻ của Nam Triệu truyền đến từ bên trong: "Cậu Chu, Chu Trầm Trầm được cứu rồi. Bây giờ nó đang được kiểm tra toàn thân để xem có bị bệnh gì khác không.”

Chu Trầm Uyên lập tức nhìn về phía Hà Tiểu Nhiên: "Cấp cứu được rồi.”

Hà Tiểu Nhiên nhìn anh như nhìn kẻ ngốc, khiến anh không vui: "Chu Trầm Trầm được cứu rồi, cô không nghe thấy sao?”

"Sao anh được nhận vào trường đại học số một thế giới vậy?" Hà Tiểu Nhiên tò mò hỏi.

Chu Trầm Uyên tức chết: "Ông đây có chỉ số thông minh 180, cô nói xem thi đậu bằng cách nào?”

“Tôi nghi anh được người nhà nhét vào bằng cửa sau!” Hà Tiểu Nhiên tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.

Chu Trầm Uyên tức giận: "Hà Tiểu Nhiên? ”

Đám người đồng loạt trốn ở trong phòng tập thể dục dán ở trên cửa nghe lén hai người bên ngoài cãi nhau.

Tông Đường ngẩng đầu: "Anh à, trong nồi không phải là Chu Trầm Trầm sao?”

"Không biết." Tấn Cực thật sự không biết, dù sao nồi canh kia là đúng là hầm từ rùa.

Bên ngoài vẫn tiếp tục cãi vã, từ Chu Trầm Trầm đến Chu Tử Tích, lại từ Chu Tử Tích đến Hoa Khinh Ngữ, lại từ Hoa Khinh Ngữ trở về Chu Trầm Trầm.

Cãi nhau từ đầu vòng tròn đến cuối vòng tròn, cuối cùng hai người đều mệt mỏi.

"Chu Trầm Trầm phải nằm viện, tối nay cô không gặp được." Chu Trầm Uyên cúp điện thoại, nói với vẻ mặt đương nhiên.

Hà Tiểu Nhiên nghiến răng: "Trộm Chu Trầm Trầm của tôi, còn muốn mưu sát nó, bây giờ còn đưa nó vào bệnh viện, chưa từng thấy qua người nào độc ác như vậy!”

"Bớt nhắc lại bài ca này đi." Chu Trầm Uyên nói: "Cô lo Chu Trầm Trầm còn không bằng lo cho chính mình đi. Chu Tử Tích đã yên lặng được hai ngày, cô nên suy nghĩ cho chính mình!”

Hà Tiểu Nhiên: "Tôi cũng không sợ Chu Tử Tích, nếu khiến tôi nóng lên thì tôi sẽ lấy bao tải trùm anh ta lại, cầm gậy đánh chết anh ta như một con chó hoang!”

“Cô dám à?!" Chu Trầm Uyên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên âm trầm: "Cô còn chưa kịp tới gần người anh ta thì đã bị đối phương xem là chó hoang mà đánh chết rồi.”

Vệ sĩ bên cạnh Chu Tử Tích là ăn không ngồi rồi lớn lên à? Những người đó đều có thể liều mạng vì chủ của mình, có thể để cho cô đến gần được sao?

Hà Tiểu Nhiên cười nhạo một tiếng, cô ôm lấy cánh tay, dựa ra phía sau: "Chỉ dựa vào cái loại háo sắc bại hoại như chú hai anh, tôi còn không bắt được sao? Anh có tin chỉ cần tôi nói với anh ta là tôi có thuốc giải, phòng tuyến bên cạnh anh sẽ bị chính anh ta đánh tan trong vòng vài phút không? ”