Chương 26: Anh Ta Mà Tính Là Học Trưởng Cái Gì?

"Hà Tiểu Nhiên!" Chu Trầm Uyên mở miệng: "Cô đừng tưởng rằng mình có một chút trí thông minh thì muốn làm gì thì làm. Có một số người không phải cô có thể khıêυ khí©h được, ngay cả khi người kia là rác rưởi.”

Nếu không, đã trôi qua nhiều năm như vậy, một số gia đình được xưng là những nhà quyền quý, cho dù biết rõ họ hàng bạn bè hay thậm chí là người thân bị xâm hại cũng phải ngoan ngoãn nuốt giận không giải oan được sao?

Cho dù cô có tin hay không, Chu Tử Tích là người cô không thể đυ.ng chạm đến được.

Đối với anh, Chu Tử Tích là chú hai nhà ông ba, cho dù Chu Tử Tích không xứng tầm nhưng cũng là bậc bề trên của anh.

Trong trường, anh có thể bảo vệ cô an toàn, nhưng nếu ra ngoài thì sao?

Chu Tử Tích không giống với những người khác trong nhà, những người khác đều có việc, người lớn thì làm việc người nhỏ thì học.

Sự giàu sang của nhà họ Chu kéo dài đến nay không phải là không có lý do, đó là kết quả phấn đấu của mỗi thế hệ nhà họ Chu.

Chu Tử Tích không có việc gì làm, đối với tầng lớp quyền uy trong nhà mà nói, anh ta chính là tên vô dụng.

Trong tình cảnh bình thường, không ai nhớ anh ta.

Nhưng cho dù là như thế, Chu Tử Tích cũng được nhà họ Chu che chở, không có nghĩa là tên vô dụng nhà họ Chu thì người khác có thể xử lý.

Chu Trầm Uyên thấy cô không lên tiếng bèn nâng cao giọng nói: "Cô nên nhớ kỹ những lời của tôi. Họ Chu và không họ Chu, nó có sự khác biệt. Cho dù Yến Thiểu Trang là một người đáng tin cậy ở bên cạnh ông nội, quan hệ với Chu Chi Sở dù tốt đến đâu, anh ta cũng là người khác họ. Chẳng phải anh ta cũng phải cúi đầu làm chó khi ở trước mặt Chu Tử Tích sao?”

"Anh nói chuyện cẩn thận một chút, ai làm chó hả?" Hà Tiểu Nhiên không vui nói: "Tốt xấu gì cũng là cậu út của anh, cho dù không phải ruột thịt thì cũng là có quan hệ với mẹ anh. Yến Thiểu Trang không phải loại người như anh nói, anh không hiểu thì tốt nhất đừng mở miệng.”

Chu Trầm Uyên nhạy cảm ngẩng đầu lên: "Tôi mới nhắc đến anh ta có một câu mà cô nói nhiều như vậy là sao hả?”

"Anh mắng anh ấy là chó, còn không cho phép tôi phản bác lại à?"

“Tôi mắng anh ta thì có liên quan gì đến cô? Tôi mắng cô hả?”

"Yến Thiểu Trang là đàn anh của tôi, anh mắng anh ấy có khác gì mắng tôi đâu?"

Chu Trầm Uyên càng nghĩ càng tức giận: "Anh ta mà tính là đàn anh cái gì? Đừng quên, anh ta là cậu út của cô!”

Hà Tiểu Nhiên bĩu môi, nói thầm: "Anh ấy là cậu út của anh, không liên quan gì đến tôi..."

“Hà Tiểu Nhiên!”

Chu Trầm Uyên càng tức giận hơn: "Lời này của cô là có ý gì? Cô là vợ tôi, anh ta là cậu út của tôi thì chính là cậu út của cô, cô còn không dám nhận à?”

Hà Tiểu Nhiên không nói lời nào, cô chính là không muốn nhận đấy, thì sao?

Tám đời Yến Thiểu Trang cũng chả quan hệ gì với cô, vô duyên vô cớ đang đồng lứa lại lớn hơn mình một đời, dĩ nhiên cô cảm thấy không phục rồi!

Nhìn vẻ mặt của cô, Chu Trầm Uyên càng tức giận: "Cút đi!”

Mỗi lần nhìn thấy cô là mắt lại đau, rồi lại tức chết.

Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên cô thấy Yến Thiếu Trang mắt mù liền phát sáng, cằm cũng sắp rơi ra ngoài.

Yến Thiểu Trang còn âm thầm châm chọc hai người bọn họ không có giấy chứng nhận.

Anh cố ý để không có chắc?

Còn không phải bởi vì là chưa đến lúc sao?

Hà Tiểu Nhiên bị đuổi nhưng vẫn không quên mục đích mình tới đây: "Anh sai người chụp ảnh Chu Trầm Trầm gửi cho tôi xem đi.”

Cô không tin anh, lỡ bị mang đi hầm thì sao?

Ai biết được liệu anh ta có cố tình lừa cô không?

Chu Trầm Uyên tức giận muốn chết: “Tôi kêu cô cút, cô không nghe thấy hả?”

"Ảnh của Chu Trầm Trầm!" Hà Tiểu Nhiên không đi, tầm mắt đảo qua bàn ăn, liếc mắt nhìn trúng mấy cái bánh mì phương Tây tiện lợi.

Chu Trầm Uyên trừng mắt nhìn cô, gọi điện thoại bảo người chụp ảnh gửi qua.

Ba mươi giây sau, Chu Trầm Uyên giơ điện thoại lên trước mặt Hà Tiểu Nhiên: "Mở to mắt chó của cô nhìn cho thật kỹ, đây có phải là rùa của cô không!”

Hà Tiểu Nhiên đến gần xem, là quay video.

Quả nhiên là Chu Trầm Trầm, nằm sấp trong một cái hộp thủy tinh, bốn móng vuốt cùng đuôi còn đang động, vừa nhìn liền biết còn sống.

Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai tôi tới đón Chu Trầm Trầm!”

Chu Trầm Uyên ngẩng đầu: "Bác sĩ nói phải theo dõi vài ngày, cô vội vã đòi mang về, có chết cô cũng đừng có trách tôi.”

Hà Tiểu Nhiên: "..."

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ... Hai ngày nữa tôi sẽ quay lại rước nó về.”

Chu Trầm Uyên lạnh lùng hậm hừ một tiếng, đột nhiên nói: "Sau này cô nên bớt theo dõi tôi, tôi đã sớm nói với cô, tôi với cô không giống nhau!”

"Tôi khi nào..." Lời còn chưa dứt, Hà Tiểu Nhiên nghĩ đến chỗ mình đứng bây giờ, Chu Trầm Uyên chưa từng nói cho cô biết, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn cần phải giải thích một chút: "Thật ra là Bạch Liên Hoa nói cho tôi biết.”

*bạch liên hoa: ý chỉ cô gái bề ngoài trong sáng, thuần khiết nhưng bên trong lại tâm địa xấu xa

Chính xác mà nói, là lúc bạch liên hoa của Hoa Khinh Ngữ đang nở rộ đã vô tình tiết lộ Chu Trầm Uyên ở bên ngoài có một chỗ ở khác, mục đích chính là vì tránh Hà Tiểu Nhiên.

Dù sao, lúc ấy Hoa Khinh Ngữ nói lời này cũng không phải nói chuyện phiếm với cô mà là cố ý nói cho cô biết, Chu Trầm Uyên thà rằng ở một mình cũng không muốn ở cùng với cô.

"Cô đừng có kéo Tiểu Ngữ vào." Chu Trầm Uyên nhíu mày, chẳng lẽ người phụ nữ này có lòng đố kỵ quá mạnh ư? Cảm thấy anh và Tiểu Ngữ có cái gì à?

Trời đất chứng giám, anh và Tiểu Ngữ không có chuyện gì hết!

Lúc anh ở nước ngoài, nhà Tiểu Ngữ chăm sóc anh rất tận tình, anh cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa nên đương nhiên phải có qua có lại.

Chu Trầm Uyên hắng giọng, cố gắng giải thích với cô, làm dịu sự đố kỵ quá mạnh của cô: "Tôi và Tiểu Ngữ rất yên phận, cô không cần phải nhắc đến cô ấy. Bản thân tôi biết, cô mới là vợ tôi.”

Hà Tiểu Nhiên rùng mình một cái, không nói gì, ôm một đống bánh mì rời đi.

Chu Trầm Uyên buồn bực, nói đi là đi vậy sao?

Anh còn chưa dứt, anh và Tiểu Ngữ thật sự không có gì.

Trước kia anh không chú ý nên hơi lạnh nhạt với cô, sau này anh đã không tiếp xúc một mình với Tiểu Ngữ nữa, anh đã sớm quyết định giữ khoảng cách, sao cô còn tức giận chứ?

Ngày hôm sau Hà Tiểu Nhiên tan học, liền dành thời gian đưa bánh ngọt cho hai chị em Hà Thời rồi lại chạy về.

Có một số thứ để qua ngày không còn tươi, không thể nào ăn được nên cô thường lấy một số thực phẩm lưu trữ trong nhà mang qua.

Hai chị em bọn họ đang phát triển, đói cũng rất nhanh, cô thỉnh thoảng phải đưa chút đồ ăn cho các em ấy.

"Chị à, sau này chị đừng chạy như vậy nữa, chị vốn phải đi học, làm vậy đã rất mệt rồi." Hà Thời cầm một túi bánh mì, lo lắng Hà Tiểu Nhiên vất vả.

"Mệt cái gì chứ? Xe buýt bốn mươi phút chỉ có một đồng hai hào, lại có thể đi dạo hơn phân nửa thành phố đến thăm các em, quá tốt rồi. "Hà Tiểu Nhiên không có tiền cho các em ấy, cô đang cân nhắc có nên tiếp công việc của lão Đinh hay không.

Nghĩ cái gì liền tới cái đó, trên đường trở về, cô nhận được điện thoại của lão Đinh.

“Tiểu Nhiên, ông chủ bên này nói, nếu như cậu tới thì sẽ chia hai trăm ngàn!”

Hà Tiểu Nhiên không sợ, chỉ là hơi lo lắng thể lực của mình hai ngày nay, hai ngày nay cảm giác bản thân tốt hơn một chút, nhưng so với lúc trước vẫn có sự chênh lệch rất rõ ràng.

Cô cầm điện thoại, nghĩ đến lúc này không có một xu nào, cuối tháng còn phải dẫn Hà Miêu đi kiểm tra, đến lúc đó lại là một khoản phí lớn.

Chờ kính của Hà Miêu xong, trả tiền còn thiếu, lại là mấy chục ngàn.

Không có tiền thì không được.

Cô nói: "Gửi cho tôi thời gian và địa điểm!"

Tối thứ Năm.

Hà Tiểu Nhiên đứng ở ngã tư chờ xe, nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên có người âm trầm mở miệng ở sau lưng: "Chậc chậc chậc, nhìn con mèo con lạc đường này, không tìm được nhà sao?”