Chương 24: Trong Nồi

Trong phòng ăn, những người khác đang thò đầu nhìn nước canh trong nồi đất lớn: "Woa, nước canh trắng thật, vừa nhìn liền biết là có dinh dưỡng.”

"A Uyên, mau đến xem con rùa cậu ôm về này, hầm được một nồi nước lớn đấy."

Gương mặt của Chu Trầm Uyên trở nên cứng nhắc, anh đi vài bước và thò đầu nhìn một cái.

Anh hỏi: "Mai rùa đâu?"

"Con rùa mà cậu mang về kia, mai rùa của nó bị hư, nhựa bị đun nóng sẽ có độc nhỉ? Nào dám bỏ vào hầm chứ?”

Chu Trầm Uyên không nói lời nào mà xoay người rời đi.

"A Uyên?"

Chu Trầm Uyên đi qua hành lang và đến phòng đối diện: "Rùa của tôi đâu?”

Đầu bếp Lý: "Cậu chủ, chẳng phải cậu bảo... đem đi hầm sao?”

Chu Trầm Uyên khựng lại một chút, sau đó đổi câu hỏi: "Mai rùa ở đâu?”

Đầu bếp Lý kinh ngạc hỏi: "Cậu chủ, cậu cần mai rùa để làm gì?”

“Bớt nói nhảm, lấy ra đây!”

Đầu bếp Lý không nhúc nhích, ông nháy mắt với người giúp việc bên cạnh, không bao lâu sau, người giúp việc lấy ra một cái mai rùa từ thùng rác phía sau: "Cậu chủ, đây là mai rùa cậu cần.”

Trái tim của Chu Trầm Uyên bỗng chùng xuống, cậu bước tới và đưa tay lật nó một cái, một cái mai rùa hoàn chỉnh hiện ra ở trước mắt, vừa lớn vừa xinh đẹp!

Chu Trầm Uyên nổi giận: "Đây không phải là rùa của tôi! Dám nói dối tôi à?! Con rùa của tôi đâu?”

Đầu bếp Lý không nghĩ tới anh lại còn nhớ rõ mai rùa bị hỏng.

Rốt cuộc Cậu Chu có ý gì vậy?

"Mang con rùa của tôi ra đây!" Chu Trầm Uyên tức giận đến mức nổ tung: " Đem ra!”

Đầu bếp Lý suýt nữa khóc lên: "Cậu chủ, cậu Tông Đường nói buổi tối cậu muốn uống canh rùa hầm, nhưng con rùa cậu mang về không thể ăn được!”

Mặc dù giống rùa kia là rùa cỏ Trung Hoa, rất có giá trị làm thuốc, nhưng mà đồ cậu chủ đưa không rõ lai lịch, mai rùa lại còn dùng keo dán, nhìn thế nào cũng không phải là nguyên liệu nấu ăn có thể làm cho cậu chủ ăn.

Bởi vì lo lắng cho sự an toàn nên đầu bếp Lý đã lén lút thay đổi rùa chuyên nuôi dùng để ăn hầm, kích cỡ cũng gần giống,.

Ông làm sao biết cậu Chu lại còn đến kiểm tra mai rùa chứ?

Chu Trầm Uyên vừa nghe nói rùa hầm không phải là Chu Trầm Trầm thì thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Trả con rùa lại cho tôi!”

Đầu bếp Lý sửng sốt và chỉ về phía sau: "Hả? Tôi, tôi đã bỏ nó vào trong tủ lạnh rồi!”

Chu Trầm Uyên: "! ”

Ngay sau đó, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Nhạc chuông điện thoại di động này Chu Trầm Uyên tìm kiếm rất lâu trong số các bài hát, để đặc biệt cài đặt dành cho Hà Tiểu Nhiên: "Mũi heo của cậu có hai lỗ, lúc bị cảm còn chảy nước mũi..."

Chu Trầm Uyên nhìn chằm chằm di động, không nghe máy.

Điện thoại không ai nghe máy, Hà Tiểu Nhiên ôm cánh tay nói: "Chắc chắn anh ta đã trộm Chu Trầm Trầm đi rồi!”

Vẫn không có ai nghe máy, Hà Tiểu Nhiên không đợi được nữa, cô cầm điện thoại di động ra cửa.

Mười phút sau, chuông cửa đột nhiên reo lên.

Tấn Cực đi tới cửa, bật chuông cửa video, anh ta nhướng mày, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng bếp đối diện và nói với Tông Đường: "Đi nói với A Uyên, vợ tìm tới cửa rồi.”

Nghĩ đến con rùa Chu Trầm Uyên ôm về, Tấn Cực nghi ngờ con rùa kia là của cô vợ này.

A Uyên không thích cô vợ này một chút nào, đừng nói là nhìn thấy, chỉ cần nhắc tới thôi đã tỏ vẻ không kiên nhẫn, ở trường bốn năm lần gây chuyện với cô.

Mà sao cô ấy biết A Uyên sống ở đây nhỉ? Cô ấy đến đây làm gì?

Chẳng lẽ...

Tầm mắt Tấn Cực nhìn về phía nồi đất nấu canh, đòi rùa à?

Khi biết được Hà Tiểu Nhiên đột nhiên tới cửa, còn có thể là đòi rùa, cả phòng lập tức trở nên rối loạn.

“Anh à, làm sao bây giờ?"

"Chúng ta phải giấu nồi sao?"

......

Hà Tiểu Nhiên không kiên nhẫn nhấn chuông cửa hai lần nữa, chẳng lẽ tìm nhầm phòng rồi à? Không, chính là ở đây.

"Chu Trầm Uyên, mở cửa, tôi biết anh ở đây, nếu anh không mở cửa thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội đấy. Anh làm kẻ trộm thành nghiện rồi đúng không?" Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Anh trả Trầm Trầm lại cho tôi!”

Tấn Cực: "..."

Tấn Cực sợ cô thật sự sẽ gọi điện thoại cho ông cụ nên đưa tay ấn mở chốt.

“Tấn Cực?” Hà Tiểu Nhiên khó hiểu nhìn người mở cửa, trong đầu mơ hồ: "Sao anh lại ở nhà Chu Trầm Uyên?”

Cô biết đám người này ở cùng với Chu Trầm Uyên như hình với bóng, nhưng không nghĩ tới lại không rời đến mức như vậy, bình thường tan học đều ở cùng nhau à?

Trên mặt Tấn Cực nở nụ cười: "Chúng tôi thường xuyên đến đây ăn chực. Hà Tiểu Nhiên, cô tìm A Uyên có việc à?”

Vừa nghe nói là làm khách, vẻ mặt của Hà Tiểu Nhiên liền trở nên khó coi, cô nhấc chân đi vào trong: "Chu Trầm Uyên đâu? Tôi tìm anh ta!"

Cô dừng lại ở giữa phòng khách và gân cổ họng hét lên: "Chu, Trầm, Uyên, anh trả lại Trầm Trầm cho tôi!"

Chắc chắn là anh ta trộm, Chu Trầm Trầm bình thường đều trốn trong góc, không bò ra được, ngay cả mẹ Điêu mỗi ngày đến nấu cơm cũng không biết sự tồn tại của Chu Trầm Trầm.

Kết quả Chu Trầm Uyên không biết làm thế nào lại phát hiện ra Chu Trầm Trầm, còn mang nó đến trường để trả thù cô.

Không phải anh ta ăn cắp thì ai lại trộm một con rùa chứ?

Tông Đường vừa thông báo với Chu Trầm Uyên liền chạy ra thì nghe Hà Tiểu Nhiên gọi cái gì "Chu Trầm Trầm".

Không đợi Tấn Cực nháy mắt với cậu ta, Tông Đường lập tức hỏi: "Hà Tiểu Nhiên, Chu Trầm Trầm có phải con rùa kia không?"

Hà Tiểu Nhiên trợn tròn mắt, quả nhiên là Chu Trầm Uyên trộm Trầm Trầm!

"Chu Trầm Trầm đâu?"

"Trong nồi."

Tông Đường ngẩng đầu thấy người bưng nồi đất muốn chạy, cậu ta lập tức nói: "Anh muốn một mình ăn hết à? Em vẫn chưa ăn được mà.”

Tên kia bưng nồi đất với vẻ mặt đau khổ, cắn răng, đặt nồi đất trở về vị trí cũ, làm ra một vẻ mặt "bó tay" với Tấn Cực.

Tấn Cực đưa tay đỡ trán.

Tiêu rồi!

Tông Đường còn đang nhiệt tình nói với Hà Tiểu Nhiên: "Hà Tiểu Nhiên, con rùa kia là của cô sao? Vừa khéo cô cũng nếm thử đi, tay nghề của đầu bếp Lý rất giỏi đấy!”

Sấm sét giữa trời quang!

Chu Trầm Trầm bị hầm thành canh rồi à?!!!

Hà Tiểu Nhiên ngơ ngác tại chỗ: " Trầm Trầm! Trầm Trầm…"

Cuối cùng Tông Đường cũng nhận ra có gì đó không ổn, trong tay cậu ta cầm thìa, vớt một chân rùa, bỗng chốc không biết nên bỏ lại vào trong nồi đất, hay là vớt vào trong bát.

Hà Tiểu Nhiên nhào tới ôm nồi cát: "Trầm Trầm! Huhu…”

Tấn Cực: "..."

Tông Đường: "..."

Những người khác: "......"

Bọn họ muốn an ủi cô nhưng không biết làm thế nào.

"Chu Trầm Uyên, anh còn là con người sao? Ngay cả Chu Trầm Trầm mà anh cũng không buông tha!" Hà Tiểu Nhiên giận dữ: "Tôi xem như đã nhìn thấu anh rồi, tâm tư ác độc, lòng dạ hẹp hòi, âm hiểm ngoan độc. Hôm nay anh ăn Trầm Trầm, chúng ta thù sâu hận lớn, không đội trời chung!”

Cô vừa khóc vừa đến gần bàn ăn, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn.

Cô càng tức giận hơn: "Các người tụ tập ăn cơm ngon như vậy, vì sao còn muốn hầm Trầm Trầm chứ? Lòng lang dạ sói của các người không biết đau sao?”

Mọi người: "..."

Không dám hé răng không dám hé răng, đây là vợ của cậu Chu.

Trong lúc nói chuyện, Hà Tiểu Nhiên đã ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, cô ôm nồi đất đặt trên bàn và gào khóc: " Trầm Trầm..."

Sau đó, trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, cô lấy thìa múc một muỗng vào bát, cộng thêm một chân, uống canh ăn chân.

"Trầm Trầm. Huhu.."

Nước mắt rơi xuống súp, và cô uống súp trong bát.

Mọi người: "..."

Cô vừa uống canh Chu Trầm Trầm vừa cảm thấy đau lòng, sau đó chợt nghe một tiếng trầm đυ.c, Chu Trầm Uyên bước vào từ phía sau cánh cửa chống cháy hai cánh với vẻ mặt u ám.

Hà Tiểu Nhiên thoáng cái đứng lên và tức giận nói: "Chu Trầm Uyên! ”

Chu Trầm Uyên chắp tay sau lưng, nghiêm mặt hỏi cô: "Có ngon không?”

“Thịt Trầm Trầm nhà tôi dỉ nhiên rất ngon!” Hà Tiểu Nhiên nổi giận.

Chu Trầm Uyên rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn cô một cái, "Nếu cô đã ăn, hương vị cũng không tệ lắm, vậy tôi cũng không có gì để nói.”

Hà Tiểu Nhiên chỉ vào cậu: "Anh…"

Chu Trầm Uyên liếc cô một cái: "Hôm nay Chu Tử Tích đã tìm đến trường học, cô có biết chuyện này không?”