Chương 21: Cô Còn Có Lòng Dạ Nuôi Thú Cưng

Những người nhìn anh nhiều đến như vậy mà anh lại đặc biệt tới tìm cô, Hà Tiểu Nhiên xác định là anh đang cố ý gây chuyện.Hà Tiểu Nhiên là người lúc cần giúp đỡ thì tươi cười rạng rỡ, không cần dùng đến thì vứt ra sau đầu.

Hôm nay cô không có gì phải cầu xin anh cả.

Cô chống má và lười biếng trả lời: "Anh rất đẹp trai."

Câu trả lời này... tràn ngập sự khıêυ khí©h.

Chính xác mà nói thì ý khıêυ khí©h rất rõ ràng.

Đám người Tần Sơn hít một ngụm khí lạnh, tuần trước Hà Tiểu Nhiên nhìn Chu Trầm Uyên còn giống như gà thấy chồn, sao mới một ngày cuối tuần thì truỵ lạc không thể kiềm chế rồi vậy?

Chẳng lẽ hiểu lầm nhỏ trong miệng Hà Tiểu Nhiên đã được giải quyết rồi ư?

Cả giảng đường vẫn chưa yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều chú ý đến tình hình bên này.

Một nam chính cao quý, giá trị nhan sắc vượt quá tiêu chuẩn, nữ chính thì hàng năm đoạt được học bổng hạng nhất, không tính là nhân vật nổi tiếng nhưng tuyệt đối là người giỏi đứng đầu trong lớp.

Mặt Chu Trầm Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà Tiểu Nhiên, trong lòng anh vô cùng cảnh giác đối với lời nói của cô.

Ý cô ta là sao? Là nói anh đẹp trai ư?

Chẳng lẽ cô ta đang nói móc anh là một người đàn ông đã kết hôn, nhưng lại có quan hệ không rõ ràng với những người phụ nữ khác à?

Trong lòng Chu Trầm Uyên chùng xuống, không được, anh nhất định phải cho cô biết, bản thân anh không hề giống với loại phụ nữ không biết kiểm điểm như cô!

“Tôi có đẹp cũng không phải tùy tiện để cho người ta nhìn!” Anh nói với lời lẽ chính đáng: "Hy vọng có một số phụ nữ nên tự biết thân biết phận, kiểm điểm lại bản thân một chút, khi gặp được người không nên gặp thì phải biết quản lý cặp mắt của mình cho kỹ. Tôi là một người đàn ông có nguyên tắc, không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể mơ ước!”

Anh trừng mắt nhìn Hà Tiểu Nhiên, người phụ nữ ngu xuẩn này có nghe hiểu không vậy?

Anh không phải là một người đàn ông tuỳ tiện!

Mọi người: "..."

Hà Tiểu Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chu Trầm Uyên đang nhìn mình không chớp mắt.

Hà Tiểu Nhiên lười biếng nói: "Anh không đi tới trước mặt tôi, tôi cũng nhìn không ra anh đấy.”

Chu Trầm Uyên nghi hoặc, có phải cô không hiểu hay không?

"Tôi rất có nguyên tắc!"

Sự chú ý chung quanh quá cao, Hà Tiểu Nhiên muốn đuổi người đi, mấy người này nhìn chằm chằm cô làm gì vậy?

Cô rút bài thi ra và đập lên bàn: "Bài thi làm xong rồi.”

Cầm bài thi đi đi, đừng đứng như cọc gỗ vậy.

Đừng nhìn thằng nhóc này nhỏ tuổi nhất, nhưng vóc dáng cao, ai mà không nhìn thấy chứ?

Chu Trầm Uyên xụ mặt xuống và lấy bài thi, trước khi đi lại nhấn mạnh một câu: "Tôi và một số người không giống nhau, tôi rất có nguyên tắc!”

Sau khi anh đi, Tần Sơn ngửa cổ và nhỏ tiếng hỏi: "Có phải do cậu nhìn cậu ta quá nhiều không nên cậu ta cảnh cáo cậu không được nhìn cậu ta nữa đúng không?”

Hà Tiểu Nhiên đặt tay bên mép miệng làm loa nhỏ: "Đùa cái gì vậy? Vừa rồi anh ta nhìn mình còn lâu hơn, anh ta nhìn chằm chằm như vậy, mình còn cách nào nữa?”

"Hay là bởi vì hiểu lầm kia?"

Hà Tiểu Nhiên cảm thấy buồn phiền: "Đừng nói đến hiểu lầm kia nữa.”

Sau giờ học, Hà Tiểu Nhiên cố ý rề rà đến lúc cuối cùng, khi mọi người trong lớp đều đi gần hết thì cô mới chậm rãi xuống tầng.

Kết quả lúc sắp xuống cầu thang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Tử Tích, phía sau còn có vệ sĩ nhà họ Chu.

Bước chân Hà Tiểu Nhiên dừng lại, Chu Tử Tích giương mắt nhìn thấy, lập tức hét lớn: "Bắt lấy người phụ nữ kia cho tôi!”

Ngay sau đó có năm, sáu người lao ra từ bốn phương tám hướng và nhào thẳng về phía Hà Tiểu Nhiên.

Hà Tiểu Nhiên xoay người chạy lên lầu, đúng lúc nhìn thấy một lớp học có giáo viên dạy quá giờ, cô đi ngược chiều chen vào dòng người, sau đó đi vào lớp học trong tiếng la mắng của một đám học sinh, rồi thò đầu nhìn về phía sau cửa sổ.

Dưới lầu có cây cối, hơi cao so với tầng hai.

Hà Tiểu Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua hành lang, đưa tay ném túi xách xuống, cởϊ áσ khoác ra che mặt, sau đó nhảy xuống, khó khăn bắt được một cành cây.

"Rắc rắc" một tiếng, cây gãy, cô thuận thế rơi xuống, lại rất nhanh vớt được một cây phía dưới, linh hoạt giống như nhân viên leo trèo.

Sau khi hai chân đáp xuống đất, cô lại mặc áo khoác, vỗ vỗ lá cây dính trên quần áo, nhặt túi xách lên rồi rời đi.

“Cậu hai, con nhóc kia chạy mất rồi!”

Chu Tử Tích sửng sốt: "Cái gì? Chạy à? Không thể nào, cô ta chạy lên không thể chạy xuống, làm thế nào có thể chạy trốn chứ? Cô ta biết bay à?”

Chu Tử Tích tức chết, giơ tay tát vào mặt vệ sĩ vang lên tiếng “chát chát”: "Năm, sáu thằng đàn ông mà cũng không bắt được một con nhóc? Tôi đang nuôi một đám rác rưởi hả?”

Vệ sĩ cúi đầu không dám hé răng, sắc mặt Chu Tử Tích trở nên tái mét, nhóc con chết tiệt, hôm nay không bắt được cô, ông đây thề không làm người!

"Chú hai?"

Chu Tử Tích quay đầu liền nhìn thấy Chu Trầm Uyên đứng ở phía sau anh ta với vẻ mặt không có một chút biểu cảm nào.

“Chú hai đến đây làm gì?” Chu Trầm Uyên nhìn thoáng qua trên lầu.

"Trầm Uyên, chú hai tới tìm cháu." Chu Tử Tích bày ra dáng vẻ người lớn mà nói:"Tan học rồi sao? Chú hai dẫn cháu đi ăn cơm..."

"Không cần." Chu Trầm Uyên trả lời: "Đây là trường học, không phải ở nhà. Chú hai nên làm việc lặng lẽ một chút, nếu không có việc gì thì hạn chế đến đây đi, lỡ như xảy ra chuyện gì, e là ông nội sẽ không vui đấy.”

"Chú đến thăm cháu trai chú, chẳng lẽ ông nội không cho phép sao?"

Chu Tử Tích đưa tay muốn ôm bả vai Chu Trầm Uyên, Chu Trầm Uyên liền duỗi tay ngăn lại, khuôn mặt căng cứng và vẫn không có biểu cảm gì: "Chú thấy rồi đó, tôi rất khoẻ, chú có thể đi.”

Anh ta hơi nghiêng đầu nháy mắt với người phía sau, người phía sau hiểu ý và nhấc chân lên tầng, kết quả tìm vài vòng cũng không tìm được Hà Tiểu Nhiên.

Đối phương ở trên lầu lắc đầu với anh ta.

Lúc này Chu Trầm Uyên mới nhìn về phía Chu Tử Tích: "Buổi chiều tôi còn có tiết, nếu chú hai không có việc gì thì về đi. Vừa rồi tôi mới nói chuyện với ông nội, ông nội nhắc tới chuyện buổi sáng chú hai vô duyên vô cớ nổi giận, có vẻ đang rất không vui.”

Chu Tử Tích nghe thấy ông cụ Chu tức giận thì cũng không dám dây dưa nữa, anh ta dẫn người phất tay áo rời đi, trước khi đi anh ta còn nhìn thoáng qua trên lầu với vẻ mặt âm trầm.

Nếu không phải bởi vì Hà Tiểu Nhiên thì anh ta vô duyên vô cớ nổi giận làm gì chứ?

Anh ta cảm thấy uất ức, bây giờ có bao nhiêu phụ nữ ở trước mặt anh ta thì anh ta cũng không có một tí phản ứng nào!

Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!

Chu Trầm Uyên nhíu mày nhìn theo Chu Tử Tích rời đi, anh biết ngay Chu Tử Tích sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, có điều người phụ nữ kia trốn ở đâu rồi?

Suy cho cùng thì cũng là vợ của mình, Hà Tiểu Nhiên đυ.ng phải loại người như Chu Tử Tích thì có thể làm gì chứ? Sao cô ta có thể có nhiều cơ hội mà đâm anh ta thêm lần nữa chứ?

“Đi tìm người tiếp đi!”

Đừng nói là cô trốn trong nhà vệ sinh nữ rồi bị mùi hôi thối bốc lên nên chết rồi chứ?

Cái chết này hơi ghê tởm, nhưng mà...

Chu Trầm Uyên cảm thấy không phải là không có khả năng.

Chỉ cần nghĩ đến anh đã không tự chủ được rùng mình một cái, quá ghê tởm.

Người của Chu Trầm Uyên trà trộn tìm trong đám sinh viên, bọn họ đã tìm khắp tòa nhà giảng dạy, còn nhờ cả sinh viên nữ đi vào nhà vệ sinh nữ xem nhưng cũng không tìm được người.

Chu Trầm Uyên hơi lo lắng.

Chẳng lẽ vừa rồi Chu Tử Tích giả vờ ở trước mặt anh, nhưng thực tế đã bắt người rồi ư?

“Cho người theo dõi chú hai tôi!”

Anh ra lệnh rồi nhấc chân đến căn phòng bên ngoài trường.

Sau khi anh đi vào thì nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến âm thanh xào xạc: "Hà Tiểu Nhiên?”

Anh đẩy cửa phòng ngủ ra xem, bên trong không có ai, nhưng tiếng xào xạc vẫn còn.

Chu Trầm Uyên tìm một vòng, cuối cùng nhìn xuống gầm giường, phát hiện có một con rùa đang vật lộn với túi nilon.

Anh từng đến căn phòng này vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện Hà Tiểu Nhiên nuôi thú cưng.

Anh nhìn ngó xung quanh, sau đó dùng lấy cây lau nhà trong nhà vệ sinh kéo con rùa ra.

Con rùa rất lớn, nhưng mà mai rùa bị mất một góc, có một mảnh nhựa được cắt góc tròn, rồi sử dụng keo hai mặt dán vào nơi bị mất góc của mai rùa, sau đó còn được tô thêm màu xanh lá cây bằng cọ vẽ.

Chu Trầm Uyên nhìn chằm chằm con rùa kia, cô còn có lòng dạ nuôi thú cưng.

“Hà Tiểu Nhiên, Chu Trầm Uyên tìm cậu!”

Bởi vì ở trong lớp học Tần Sơn phát hiện Hà Tiểu Nhiên sao chép đề thi nên được mua chuộc một bữa mì thịt bò.

Lúc cậu đưa cơm thì nhìn thấy Chu Trầm Uyên chờ ở bên ngoài, liền vội vàng mật báo với Hà Tiểu Nhiên.

Hà Tiểu Nhiên vừa nghe thấy thì lập tức kéo sợi mì cuối cùng ra, nhấc chân xông ra ngoài.

Chu Tử Tích đến tìm cô gây phiền toái, tầm quan trọng của Chu Trầm Uyên lại lộ ra!

Tần Sơn quả thực không thể tin được, hai người không ưa nhau như vậy, cô còn dám đi tìm Chu Trầm Uyên?

Hà Tiểu Nhiên vọt ra bên ngoài liền nhìn thấy Chu Trầm Uyên kẽo kẹt ôm một thứ tròn trịa, anh đang đứng ở vị trí giữa trước cửa căng tin, rất có tư thế của một thiếu niên giỏi giang, trừng mắt nhìn cô với khí thế hùng hổ.

Chu Tử Tích đã tìm tới cửa rồi mà cô còn nuốt trôi cơm à?