Chương 20: Cô Nhìn Cái Gì Hả?

"Ai thích nó chứ? Nếu như cô biết thân biết phận thì làm gì có nhiều chuyện như vậy?”

"Anh cứ muốn mang trên đầu một chút màu xanh lá thì tôi cũng không ngăn anh đâu."

Chu Trầm Uyên trừng mắt nhìn cô, Hà Tiểu Nhiên cũng trừng mắt nhìn anh, không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, bọn họ giằng co với nhau, không ai nhường ai.

Lúc này, phía sau có một tên mập mạp mặc quần áo bóng rổ đi ngang qua.

Hà Tiểu Nhiên liền nghe thấy có người mắng nhiếc một tiếng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, tầm mắt tiếp xúc với tên mập chỉ một chút rồi rất nhanh thu lại.

Hà Tiểu Nhiên quay đầu nói với Chu Trầm Uyên: "Nếu anh đã nói vậy thì sau này tôi sẽ chú ý.”

Chu Trầm Uyên ngẩn người, nghi ngờ nhìn cô, từ khi nào cô lại nghe lời như vậy?

Anh nhìn thoáng qua bóng lưng mập mạp đã đi xa.

Hà Tiểu Nhiên hỏi: "Còn định nói cái gì nữa không?”

Chu Trầm Uyên mím môi: "Tạm thời chỉ có vậy, dù sao thì sau này cô cũng chú ý một chút cho tôi!”

Hà Tiểu Nhiên ngoan ngoãn: "Ừm. Vậy tôi có thể đi vào chăm sóc em gái tôi được chưa?”

Chu Trầm Uyên nhíu mày, anh nhìn thoáng qua phòng bệnh,đánh giá chung quanh với vẻ mặt ghét bỏ rồi nói: "Bệnh viện Đạt Tế là bệnh viện tư nhân ở Nam Thành, là tài sản của nhà họ Chu, qua đó ở đi, chỗ này... Hừ!”

Hà Tiểu Nhiên liếc anh một cái, "Đều là ở, tiền cũng đã nộp, sau này bớt nói mấy lời vuốt đuôi này đi. ”

Hà Tiểu Nhiên nói xong liền xoay người trở về phòng bệnh.

Hà Thời ở đây, tiền đặt cọc cũng đã đóng, bây giờ anh mới nói nhà có bệnh viện. Đồ khoe khoang.

Chu Trầm Uyên chỉ vào ót Hà Tiểu Nhiên: "Đồ ngu xuẩn!”

Hà Tiểu Nhiên đưa tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Chu Trầm Uyên tức giận rời đi.

Tâm trạng tốt đẹp lúc rời khỏi nhà Yến Thiếu Trang hầu như không còn!

Đã xấu xí lại còn ngu xuẩn!

Trong khu vườn nhỏ dưới lầu bệnh viện, Hà Tiểu Nhiên đi tới chỗ tên mập mạp: "Lão Đinh, sao cậu lại đến đây?”

Lão Đinh "ơ" một tiếng: "Tối hôm qua tôi dẫn người tới đây, kết quả dây chằng bị thương, cũng không nghiêm trọng, đến chỗ này để khám vật lý trị liệu Đông y. Sao cậu lại ở đây? Câu thật sự làm phẫu thuật sao?”

"Em gái tôi nằm viện, tôi đến xem một chút." Hà Tiểu Nhiên nhìn chung quanh: "Gần đây có ổn không?”

"Ổn cái gì chứ? Cậu không đi thì các cô gái cũng ít đi.” Lão Đinh thở dài: "Ông chủ hỏi tôi vài lần, hỏi khi nào cậu đến. Tuần sau một trận một trăm ba mươi ngàn tệ, có đi được không?"

Hà Tiểu Nhiên liếc cậu ta một cái: "Xem ra không dễ đối phó.”

"So với cậu còn kém xa." Lão Đinh khích lệ cô: "Khách hàng cũ đều nhớ cậu."

Hà Tiểu Nhiên lập tức sờ bụng: "Để tôi suy nghĩ đã.”

"Còn xem xét nữa à? Chẳng phải cậu đang thiếu tiền sao?” Lão Đinh tiếp tục thuyết phục: "Rất đáng để thử đấy.”

Hà Tiểu Nhiên không nói gì, cô biết rõ cơ thể của mình, nạo thai sẽ tổn hại đến sức khỏe, cô đã thật sự cảm nhận được.

Ngày đầu tiên cơ thể cũng không còn của mình, thể chất của cô rất tốt so với người bình thường, chỉ là cảm giác không được giống ngày xưa.

"Đến lúc đó nói sau đi." Hà Tiểu Nhiên chậc lưỡi: "Tôi đi nhất định sẽ vì để kiếm tiền, tôi sẽ không làm những chuyện không nắm chắc .”

Lão Đinh gãi đầu: “Cậu không hài lòng về cái giá này sao?”

"Không phải chuyện tiền bạc." Hà Tiểu Nhiên nâng cằm lên: "Chờ tuần sau xem lại đã.”

Càng có nhiều tiền thì chuyện càng lớn.

Hà Tiểu Nhiên liếc cậu ta một cái: "Tiểu Tràng kêu tôi xử mấy người, ba năm ngàn đều được.”

"Cậu lại đồng ý à? Nhưng người ta không muốn, cậu cứ như vậy hai ba cái liền kết thúc, khách làm sao bây giờ? Không hồi hộp, nhàm chán.”

Hà Tiểu Nhiên không để ý tới cậu ta, phất tay rời đi.

Khi cô trở lại phòng bệnh thì thấy Hà Thời ngồi trên giường, cô bé ngửa đầu và hỏi: "Chị ơi, chị đang nói chuyện với ai ở tầng dưới vậy?”

Hà Tiểu Nhiên nhìn xuống cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy vị trí của khu vườn nhỏ, cô nói: "Đồng nghiệp ở nơi chị làm việc, thúc giục chị trở về làm việc.”

"Vậy chị không đi à? Có phải bởi vì em và Hà Miêu làm phiền chị không?" Hà Thời căng thẳng hỏi.

Hà Tiểu Nhiên ngồi xuống: "Không đi.”

Hà Thời ở bệnh viện ba ngày, đã tiêm hạ sốt, tối thứ hai có thể xuất viện.

Hà Tiểu Nhiên làm thủ tục xuất viện cho Hà Thời, phía sau là đứa đội mũ bảo hiểm lớn, chờ đến khi Hà Tiểu Nhiên đưa hai người bọn họ về thì mũ bảo hiểm lớn buồn bực nói: "Chị, em có thể ở cùng chị không?”

Ngôi nhà lớn như vậy, có rất nhiều phòng, cô bé chiếm một không gian nhỏ cũng không được sao?

"Em không muốn trở về." Mũ bảo hiểm lớn cúi đầu và nói một cách đáng thương.

Hà Thời trừng mắt nhìn cô bé một cái: "Đó là nhà anh rể mua, chị ấy một xu cũng không trả, vốn dĩ chị ấy vào đây ở là để dựa hơi anh rể mà chị còn muốn vào ở à? Chị ấy phải làm sao đây?”

Hà Miêu không nói lời nào, chán nản cúi mũ bảo hiểm khổng lồ xuống.

Cô bé không muốn về nhà.

Hà Thời nghiêm mặt, cô bé nắm tay của mũ bảo hiểm lớn và nói: "Chị đừng nóng vội, chị ấy nói, chỉ cần bên kia chị ấy đã ổn định thì nhất định sẽ đón chúng ta đến ở. Chị nói như vậy, chị ấy cũng không có cách giúp chúng ta mà còn cảm thấy khổ sở.”

Hà Tiểu Nhiên khoanh tay và nói với vẻ mặt buồn ngủ: "Nếu em có gan đưa ra yêu cầu thì sao không có bản lĩnh thi đậu đại học đi?”

Mũ bảo hiểm lớn cúi xuống thấp hơn, không dám nói một câu nào nữa.

"Ngày mai đi học hãy đeo khẩu trang." Hà Tiểu Nhiên đưa các cô về nhà họ Lâm: "Có chuyện gì thì nói với chị một tiếng, Lâm Đại Tài trong thời gian ngắn sẽ không dám động đến hai đứa, những thứ khác đừng sợ.”

Cô bỏ ra năm trăm tệ đưa cho Hà Thời: "Đi căng tin ăn cơm, đừng tiết kiệm, dinh dưỡng là quan trọng nhất, chị có thời gian sẽ trở về thăm hai đứa.”

"Vâng." Hà Thời nhận ba trăm: "Em với Hà Miêu cầm vậy là đủ rồi, chị cũng phải tiêu tiền mà.”

"Chị không cần." Hà Tiểu Nhiên từ chối: "Chị đủ ăn đủ mặc, không cần tiền, em cứ cất tiền kỹ đi, không đủ thì nói với chị.”

Hà Tiểu Nhiên lo lắng nhưng cô không có cách nào.

Sau khi rời khỏi biệt thự của Lâm Đại Tài, Hà Tiểu Nhiên mang tâm sự nặng nề ngồi trên xe buýt trở về.

Tiền chưa đủ, còn thiếu rất nhiều!

Trong lớp học, Hà Tiểu Nhiên nằm sấp trên bàn ngủ, Tần Sơn ở bàn sau liên tục cầm bút chọc cô: "Này này, Hà Tiểu Nhiên!”

Hà Tiểu Nhiên dụi mắt ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: "Làm gì vậy?”

"Cậu vừa bỏ lỡ một cảnh tượng đặc sắc nha!" Tần Sơn say sưa nhìn: "Vừa rồi lớp tài chính bên cạnh có sinh viên tỏ tình!”

Hà Tiểu Nhiên lập tức nhìn chung quanh: "Sao?”

“Ở ngay phía trước cậu, vị trí dựa vào cửa!” Tần Sơn nhắc nhở: "Đã bỏ qua mà một màn đặc sắc rồi. Chậc chậc!”

Lúc Hà Tiểu Nhiên đang nhìn thì thấy Chu Trầm Uyên hất cằm, chắp tay sau lưng, giống như Hoàng đế lên triều, xoay người rời đi.

Đi hai bước, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Hà Tiểu Nhiên, anh quay đầu nhìn chằm chằm, quả nhiên nhìn thấy Hà Tiểu Nhiên mím môi, đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Chu Trầm Uyên lập tức trở nên hơi cảnh giác, có phải cô nghĩ rằng bản thân anh giống cô không?

Như vậy sao được? Anh phải cho cô biết rằng họ không giống nhau!

Sau khi yên lặng suy nghĩ, anh nhíu mày và nhấc chân đi về phía Hà Tiểu Nhiên.

Bởi vì lần trước hai người từng có đυ.ng độ, cho nên anh vừa xoay chuyển phương hướng, tầm mắt mọi người đều di chuyển theo cơ thể của anh.

Ồ? Có phải anh đang chướng mắt Hà Tiểu Nhiên? Lại tới nữa rồi! Lại tới nữa rồi!

Chu Trầm Uyên đi tới trước mặt Hà Tiểu Nhiên, duy trì tư thế kiêu ngạo không ai sánh được của anh, lạnh lùng hậm hừ hỏi: "Cô nhìn cái gì hả?! ”