Chương 19: Chị Sẽ Ném Em Xuống Ga Tàu Xuân Vận!

Trong vẻ mặt căng thẳng của Yến Thiểu Trang, Chu Trầm Uyên rời đi với tinh thần thoải mái.

Đối với anh, việc Yến Thiểu Trang không nói lời nào chính là chịu thua.

Hừ, tướng đã bại dưới tay không hề đáng sợ.

Vì thế Chu Trầm Uyên cảm thấy hài lòng mà rời đi.

Yến Thiểu Trang rũ mắt xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, anh ta rót nước trà vào tách trước mặt mình rồi ngửa đầu uống một ngụm.

"Ầm" một tiếng, tách trà bị đặt mạnh trên bàn trà.

Chiếc xe thể thao màu vàng nổi bật dừng lại ở tầng dưới.

Chu Trầm Uyên nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao kia một lúc lâu, Nam Triệu ở bên cạnh dò hỏi: "Cậu Chu, xe này phải xử lý như thế nào?”

Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Xử lý cái gì? Xử lý xe rồi thì tên xấu xí kia còn không ăn tôi à?!”

Nam Triệu sờ sờ mũi: "..."

Nhưng cậu Chu nhìn chiếc xe này cũng quá lâu rồi, anh đã nhìn hơn mười phút đó, mà vẫn còn đang nhìn.

Chu Trầm Uyên mím môi, đi lên và dùng sức đạp mạnh hai cái.

Đôi nam nữ chết tiệt!

Lên tầng!

Chu Trầm Uyên sai người mở cửa ra, kết quả anh tìm một vòng trong phòng.

Người đâu?

Nam Triệu nhắc nhở: "Mợ chủ có ở bệnh viện không?"

Còn phải nói nữa sao?

Chắc là đến bệnh viện rồi!

Chu Trầm Uyên không nói gì mà đến thẳng bệnh viện.

Anh biết ở đâu, chính là bệnh viện mà đưa đội mũ bảo hiểm lớn kia ở vào chiều hôm qua.

Trong phòng bệnh, người đội mũ bảo hiểm lớn kia ngồi im ở góc tường, Hà Thời nằm trên giường bệnh.

Hà Tiểu Nhiên đang nói: "Em đừng quan tâm đến chuyện tiền bạc, qua hai ngày nữa sẽ có. Tối hôm qua chị và anh rể em đã trở về nhà gặp người lớn của anh rể, người nhà bọn họ đều rất tốt.”

Gương mặt của Hà Thời còn sưng đỏ nghiêm trọng hơn so với ngày hôm qua, đôi mắt vốn xinh đẹp đã sưng phù thành một cái khe, cả khuôn mặt thoạt nhìn hoàn toàn biến dạng, nói chuyện cũng hơi khó khăn.

"Anh rể có đối xử tốt với chị không?" Hà Thời mơ hồ hỏi.

"Cũng không tệ lắm, chỉ là cái miệng hơi độc một chút, em có nghe thì cũng nên xem như không nghe thấy."

Hai đứa nhỏ đều không ngốc, cô có nói dễ nghe hơn nữa, các cô chỉ cần gặp Chu Trầm Uyên cũng sẽ bị chọc thủng.

Chuyện anh có đối xử tốt với cô hay không thì không tính khi chỉ nói bằng miệng, chỉ có người trong cuộc mới biết được, nhưng miệng của Chu Trầm Uyên thật sự như vậy, không lừa được người khác.

"Chị không cần bởi vì em và Hà Miêu, mà ảnh hưởng đến tình cảm của chị với anh rể."

"Không ảnh hưởng được."

Trong lòng cô thầm nghĩ hai người bọn họ căn bản không có tình cảm thì ảnh hưởng cái gì chứ?

Hà Tiểu Nhiên lấy ra hai miếng bánh ngọt nhỏ từ trong túi, cô đưa cho Hà Miêu, đứa mũ bảo hiểm lớn quay lại, nhận lấy bánh ngọt, nhấc mũ bảo hiểm lên và ăn một cách cẩn thận.

Hà Thời cắn một miếng, "Ngon lắm, chị, chị mua hả?”

"Lấy từ nhà anh rể em." Hà Tiểu Nhiên trả lời một cách thẳng thắn.

Phòng ăn nhiều đồ như vậy, cũng không có mấy người ăn, lúc cô tới đã lấy vài cái.

Cô quay đầu hỏi Hà Miêu: "Em xong bài tập về nhà chưa?”

Mũ bảo hiểm đang ăn bánh thì ngừng một lát. Hà Tiểu Nhiên tức chết: "Chưa làm à?”

Hà Miêu kéo kính chắn gió của mũ bảo hiểm, đầu chống lên tường, cô bé cầm lấy bánh ngọt rồi lại bắt đầu tự kỷ.

Hà Tiểu Nhiên mắng cô bé: "Em và Hà Thời học cùng một lớp, sao Hà Thời làm mà em không làm hả? Nếu sau này em không thi được đại học thì em có thể làm gì? Chị nói cho em biết, em phải bò được vào cổng trường đại học cho chị! Hà Thời là học bá em là học tra, em còn nói giáo viên xa lánh em à? Chị mà là một giáo viên chị cũng sợ em làm hư Hà Thời!”

Mũ bảo hiểm lớn: "Huhu..."

Hà Thời lo lắng: "Chị ơi, đừng mắng chị ấy nữa, lỡ chị ấy ngợp thở trong mũ bảo hiểm là tiêu đời."

Cái mũ bảo hiểm lớn kia kín mít, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

"Không mắng em ấy không được mà? Không mắng thì ngay cả bài tập về nhà em ấy cũng không làm nữa!" Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Hà Miêu, em nhất định phải học đại học cho chị. Chỉ cần em có thể thi đậu thì chị cũng có thể đưa ra tiền học phí, nếu như em chỉ mong sau khi tốt nghiệp trung học thì sẽ được giải phóng, để xem chị có đánh chết em không?! ”

Mũ bảo hiểm lớn: "Hu hu hu..."

“Em còn có mặt mũi mà khóc sao!?” Hà Tiểu Nhiên trừng mắt nhìn cô bé một cái, mũ bảo hiểm lớn càng khóc thảm thiết hơn.

Hà Thời: "Chị ơi, chị đừng mắng chị ấy nữa, em sẽ dạy kèm cho chị ấy."

"Với thành tích chỉ được 18 điểm trong bài thi 100 điểm của em ấy thì dạy kèm có ích không?" Hà Tiểu Nhiên lại chuyển đề tài và nhắm ngay vào Hà Thời: "Mỗi lần thi đều ở mức trung bình, mỗi bài thi đại học chỉ hơn hai mươi điểm, em có giỏi thì chép bài đến lúc lên đại học cho em ấy đi? Em chép bài kiểm tra trong trường cho em ấy có ích gì chứ?

Hà Thời: "..."

Chu Trầm Uyên vừa đi tới cửa phòng bệnh thì nghe thấy Hà Tiểu Nhiên đang mắng người.

Bước chân anh dừng lại và hơi do dự, bây giờ cô đang tức giận, nếu anh đi vào thì có khi nào sẽ đυ.ng vào họng súng, sau đó cũng bị mắng không?

Chu Trầm Uyên há miệng lùi một bước về phía sau, anh định chờ cô mắng xong rồi mới đi vào, kết quả...

"Cậu Chu?" Nam Triệu khó hiểu nhìn anh, chẳng phải anh muốn tìm mợ chủ sao? Sao anh lại đứng yên?

Chu Trầm Uyên không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thứ không có mắt nhìn thì biết cái gì chứ?

Anh đang cố gắng không xông vào họng súng, nếu không thì anh cũng vô duyên vô cớ bị mắng à?

Cuối cùng thì tiếng mắng trong phòng cũng nhỏ đi, ngay lúc Chu Trầm Uyên muốn đến cửa thì bỗng nghe thấy Hà Tiểu Nhiên hét lên: "Nếu không thi đậu đại học thì chị sẽ ném em xuống ga tàu Xuân Vận!”

"Oa oa oa huhu..."

Chu Trầm Uyên lại dừng chân lần nữa, anh xoay người đi đến chỗ trống và nói với Nam Triệu: "Đi gọi người phụ nữ kia ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô ta.”

Nam Triệu nhấc chân đi đến cửa phòng bệnh: "Mợ chủ, cậu Chu mời mợ ra ngoài một chút.”

Hà Tiểu Nhiên sửng sốt, sau đó lập tức phát hiện đây là người bên cạnh Chu Trầm Uyên, cô gật đầu: "Ra ngay.” Cô quay trở lại và nói với đứa đội mũ bảo hiểm lớn vẫn còn khóc: "Khóc xong thì bổ sung bài tập về nhà đi!"

Cô đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Chu Trầm Uyên đang đứng ở vị trí gần cửa sổ hành lang, anh chắp tay sau lưng, đứng thẳng lưng và hơi nâng cằm nhìn cô.

"Có chuyện gì?"

Chu Trầm Uyên đi vài bước đến trước mặt cô, sau đó tức giận nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi đã đến đại đội cảnh sát giao thông.”

Anh đã hạ mình đi qua, kết quả thì sao?

Người phụ nữ này lại đi cùng Yến Thiểu Trang, lương tâm của cô ta đã cho chó ăn rồi sao?

Hà Tiểu Nhiên kinh ngạc: "Anh đã đến à?”

Ngạc nhiên cái gì? Không phải cô gọi cho anh tới giúp đỡ sao?

"Cô nói xem?"

Nghĩ đến nội dung trong điện thoại của Chu Trầm Uyên, Hà Tiểu Nhiên cảm thấy khoái chí ngay lập tức: "Anh không nghĩ tới đúng không?”

Chu Trầm Uyên sửng sốt, có ý gì? Không nghĩ tới gì chứ?

Hà Tiểu Nhiên tức giận nói: "Tôi biết anh chính là muốn cười nhạo tôi! Nhìn kìa, nhìn kìa, cậu út của anh tốt biết bao? Vừa đẹp trai lại tính tế nhìn thấy xe liền biết tôi gặp nạn. Còn anh thì sao?”

Chu Trầm Uyên tức chết, anh từng muốn cười nhạo cô, không sai, nhưng anh vẫn muốn cứu cô ra ngoài. Đúng là đồ lòng lang dạ sói!

Anh tối sầm mặt trừng mắt nhìn cô: "Cô còn có mặt mũi nhắc tới Yến Thiểu Trang à?”

"Tại sao tôi không thể nhắc đến?" Hà Tiểu Nhiên hỏi ngược lại.

"Sáng nay cô đã làm gì với anh ta? Trai đơn gái chiếc, hai người đã lén lút làm chuyện gì ở Văn Xương Cửu Cốc hả? Yến Thiểu Trang đã nói rõ mười mươi với tôi rồi, cô tốt nhất nên thành thật khai báo!”

Hà Tiểu Nhiên buồn ngủ: "Nếu anh ấy đã nói rồi thì tôi còn gì để nói nữa? Tôi thừa nhận rằng tất cả những gì anh ấy nói là đúng sự thật. Anh cũng không cần hỏi tôi nhiều đâu.”

"Cô…" Chu Trầm Uyên tức giận đến run người: "Cô thật đúng là điếc không sợ súng! Cô tốt nhất nên có một chút ý thức của phụ nữ đã kết hôn cho tôi, trong lòng cô không biết thân phận của mình là gì à? Cô lại dám cắm sừng tôi, làm mất mặt tôi, tôi sẽ cho cô biết tay!"

Hà Tiểu Nhiên nói: "Tôi chưa bao giờ thấy người nào lại thích tự đội mũ xanh cho mình như vậy.”