Chương 18: Mỗi Câu Đều Như Đang Khıêυ khí©h Anh

Tại nhà họ Yến ở Nam Thành, trên tường phòng ngủ treo ảnh gia đình.

An Khinh nhận lấy nước con trai bưng tới rồi uống thuốc bằng nước ấm.

Bà mỉm cười và nói: "Đêm qua bị cảm lạnh, đầu có hơi đau. Chú Yến của con cứ nhất định phải gọi điện thoại cho con. Sau khi con tốt nghiệp trở về, công việc bận rộn, khó có được cơ hội đi thả lỏng một chút nên chú Yến con bắt con phải trở về.”

"Khó có dịp được gặp mặt nhà chồng của chị cả, hơn nữa sau này còn cơ hội, có điều gì quan trọng hơn thân thể của mẹ con chứ?"

Yến Thiểu Trang nhận lại ly nước, sau đó cẩn thận kê gối dựa ở phía sau cho An Khinh: "Chú Yến lo lắng cho mẹ, con trở về cũng là chuyện nên làm.”

Yến Thanh trông cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, tóc đen nhánh rậm rạp, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa chín chắn, gương mặt được chăm sóc vô cùng tốt, trông rất có tinh thần, lưng thẳng tắp ngồi ở bên kia.

Ông nhìn hai mẹ con tương tác rồi lại nhìn về phía vợ, trong mắt tràn đầy tình yêu.

Thật ra năm nay Yến Thanh vừa trải qua sinh nhật lần thứ sáu mươi, nhà bố vợ có mối quan hệ khá sâu xa với nhà họ Ngôn.

Năm năm trước, khi chồng của An Khinh là Ngôn Đông bị bệnh qua đời, ông đã nể mặt bố vợ đến dự tang lễ.

Kết quả tại tang lễ, Yến Thanh liếc mắt một cái liền bị An Khinh trẻ tuổi xinh đẹp hút hồn, lúc ấy ông có cảm giác tim đập thình thịch. Vợ ông đã qua đời nhiều năm, lúc đó ông xem công ty như nhà, đã nhiều năm rồi không còn cảm giác động lòng như vậy.

Thời điểm An Khinh ở goá chỉ có ba mươi chín tuổi, hơn nữa có tình cảm đậm sâu với Ngôn Đông, vì bà nhỏ hơn ông đến mười bảy tuổi, ông sợ An Khinh chướng mắt mình nên đặc biệt tìm người có địa vị ở Nam Thành để hòa giải trước.

Khi đó Yến Thiếu Trang mới mười tám tuổi và đang định thi vào một trường đại học hạng nhất ở nước ngoài, An Khinh phiền não vì lo sợ du học sẽ rất tốn kém, thế là Yến Thanh ra tay một cách hào phóng và hứa hẹn sẽ phụ trách tất cả chi phí của Yến Thiểu Trang, ông xuất hiện giống như người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tuy rằng sau đó Yến Thiếu Trang được nhập học với học bổng toàn phần, nhưng tấm lòng này của Yến Thanh đã khiến An Khinh cảm động.

Năm năm ở chung, An Khinh cũng bắt đầu thay đối từ sự biết ơn đơn thuần đến thật lòng sống với Yến Thanh qua ngày, tình cảm cũng càng ngày trở nên sâu đậm hơn.

Ở trong mắt Yến Thanh, Yến Thiếu Trang là một đứa trẻ hiểu chuyện, đã sớm trưởng thành, chính chắn còn cực kỳ thông minh, ông đồng ý cho đứa nhỏ này nhiều cơ hội, không để cho anh ta bị mai một giữa tất cả mọi người.

Cái họ mà ông đưa cho anh ta là một cơ hội quý báu, sau khi nghe đánh giá từ nhà họ Chu, đứa nhỏ này còn không chịu thua kém hơn nhiều so với tưởng tượng của ông. Yến Thiếu Trang yên lặng ngồi nghe mẹ mình dặn dò một số thứ hằng ngày.

Bà còn nói rằng sợ anh ta không cẩn thận phạm sai lầm, lãng phí cơ hội Yến Thanh cho.

Trên mặt Yến Thiếu Trang mang theo nụ cười, anh ta yên lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu: "Mẹ, con đã nhớ kỹ rồi. Con sẽ không phụ hy vọng của mẹ và chú Yến.”

Ngoài cửa, người bên cạnh Yến Thiếu Trang đột nhiên đến, Yến Thiếu Trang tìm đúng cơ hội đứng lên: "Mẹ, mẹ vừa uống thuốc xong nên nghỉ ngơi một chút, ngày thường cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi. Con không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa. Hôm nay con không đi đâu mà chỉ ở nhà với mẹ, nếu nhớ con thì cho người đến gọi con. Chú Yến, con đi ra ngoài trước.”

Yến Thanh nói: "Thiếu Trang có việc thì đi đi, ở đây có chú rồi.”

Từ phòng ngủ đi ra, Yến Thiếu Trang nhìn người ở cửa: "Chuyện gì?”

“Cậu Chu tới rồi!”

Yến Thiếu Trang dừng một chút rồi nở nụ cười: "Đi.”

"Có cần thông báo cho ông ba Yến không?"

"Không cần, đây là nhà họ Yến, nhà mẹ đẻ của mẹ cậu ta, cậu ta không dám làm bậy đâu." Yến Thiếu Trang nhấc chân đi xuống tầng.

Trong phòng khách.

Chu Trầm Uyên chắp tay sau lưng, anh đang đứng nhìn một bức tranh cổ một cách kỹ càng thì nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh xoay người nhìn vào Yến Thiếu Trang với vẻ mặt không hề thay đổi.

Yến Thiếu Trang mỉm cười: "Trầm Uyên, sao sáng sớm lại rảnh rỗi đến nhà họ Yến vậy?”

"Đến xem rốt cuộc người ba lần bốn lượt nói chuyện riêng với vợ tôi là thần thánh phương nào."

Yến Thiếu Trang giải thích: "Hiểu lầm rồi. Là do Tiểu Nhiên không quen với chiếc xe thể thao tôi tặng cho cô ấy, nên thân là cậu của cậu và cô ấy nên chỉ dạy một chút cũng là hợp tình hợp lý. Nếu Trầm Uyên cậu cảm thấy không ổn, sau này tôi và cô ấy sẽ chú ý một chút.”

Chu Trầm Uyên nghe anh ta nói cái gì "Tôi và cô ấy" thì liền kích động: "Yến Thiểu Trang!”

Sau này sẽ chú ý ư? Chú ý cái gì? Chú ý để không bị anh phát hiện à?

Anh ta xem anh đã chết rồi? Cho dù anh có chướng mắt Hà Tiểu Nhiên đến mức nào đi nữa thì cô cũng là vợ của anh.

Ở trước mặt anh mà còn dám ăn nói lung tung như vậy à?

Đôi mắt của anh nóng lên và đang trên bờ vực sắp bùng cháy.

"Người đâu, mang một tách trà giải nhiệt cho cậu Chu." Yến Thiếu Trang dặn dò với bên ngoài, anh ta chỉ chỗ ngồi: "Trời nóng, gan nóng nên dễ tức giận, tôi có thể hiểu được điều này. Tôi và Tiểu Nhiên trong sạch, không sợ bất cứ kẻ nào điều tra, Trầm Uyên cũng đừng nghĩ quá mọi chuyện.”

Chu Trầm Uyên cảm thấy mỗi câu nói của Yến Thiếu Trang đều đang khıêυ khí©h anh, thật đúng là điếc không sợ súng!

Anh ta nghĩ rằng bản thân ở nhà họ Yến thì anh sẽ không có cách nào với anh ta sao?

Có giỏi thì anh ta ở nhà họ Yến cả đời đi, đừng đi đâu cả!

"Trong lòng tôi và cậu đều hiểu rõ tôi có nghĩ quá hay không." Chu Trầm Uyên lạnh lùng cười lên: "Tôi chướng mắt người phụ nữ kia nhưng không có nghĩa là cô ta có thể làm chuyện dơ bẩn ở sau lưng tôi. Tôi cảnh cáo cậu lần đầu tiên, tốt nhất cậu đừng nên khıêυ khí©h tôi. Nếu không thì không ai có thể cứu cậu đâu!”

Yến Thiếu Trang gật đầu: "Tôi đương nhiên hiểu rõ thủ đoạn của cậu Chu. Thế nhưng tôi sẽ không nhận những tội không có căn cứ. Nếu cậu Chu tức giận tìm tới cửa là vì chuyện Tiểu Nhiên sáng sớm bị dẫn vào đại đội cảnh sát giao thông, tôi cũng có thể đưa ra lời giải thích. Trên đường đến nhà họ Yến thì tôi đi ngang qua và nhìn thấy xe của Tiểu Nhiên dừng ở bên trong, vì vậy tôi đã xen vào chuyện của người khác mà đến hỏi một câu. Sau khi dẫn cô ấy ra, ngay cả người và xe đều được đưa về, cả quá trình đều không quá mười phút..."

"Tại sao cậu nhìn thấy? Người bên ngoài không nhìn thấy à? "Chu Trầm Uyên không tin.

Yến Thiếu Trang có dám nói anh ta không phải cố ý không?

Yến Thiếu Trang nói với vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: "Xe là do tôi tặng, giấy phép còn chưa có, hai ngày sau mới có, người bên ngoài nhìn thấy cũng không biết là của ai. Huống chi, "

Anh ta liếc mắt nhìn Chu Trầm Uyên một cái: "Tiểu Nhiên không nói với Trầm Uyên sao? Tôi là đàn anh trung học cùng trường với cô ấy.”

Chu Trầm Uyên bị chọc tức đến bật cười, đây là đang khoe khoang với anh.

"Cô ta đã nói rồi, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu ỷ vào thân phận đàn anh mà cố ý tiếp cận phụ nữ đã kết hôn à? Xem ra hình như cậu còn cảm thấy rất tự hào nhỉ?”

Trên mặt Yến Thiếu Trang vẫn mỉm cười: "Trầm Uyên còn chưa đến tuổi kết hôn đúng không?”

Chu Trầm Uyên nhìn anh ta, có ý gì? Ý anh ta là sao? Cười nhạo anh còn con nít?

Không đúng, anh ta đang ám chỉ, anh và Hà Tiểu Nhiên căn bản chưa kết hôn!

Lời nói ẩn ý của anh ta là Hà Tiểu Nhiên xấu xí kia không phải là phụ nữ đã có gia đình!

Tên ăn gan hùm mật gấu chết tiệt này!

Dám mơ tưởng tới vợ anh à?

Mắt mù sao?

Hà Tiểu Nhiên có phẩm chất như vậy mà anh ta cũng nhìn trúng cô ta?

Có điều khi Chu Trầm Uyên nghĩ đến ánh mắt Hà Tiểu Nhiên nhìn Yến Thiếu Trang, lửa giận trong lòng dâng lên ngay lập tức.

Xem ra cả hai người này đều có ý với nhau?

Đôi nam nữ chết tiệt này!

Tối hôm qua còn dám liếc mắt đưa tình ở trước mặt anh, sau này còn thế nào nữa?

"Dù sao cũng đã kết hôn rồi, bây giờ thì chưa, sau này cũng sẽ đến lúc." Chu Trầm Uyên cười nhạo: "Phụ nữ chỉ ngại đàn ông quá già, cũng có người chê đàn ông quá trẻ tuổi à? Không nói đến cái khác, chỉ cần dạy dỗ ở trên giường xong thì chẳng phải cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời như con chó sao?”

Nụ cười của Yến Thiếu Trang tựa như bị đóng băng nhưng lại biến mất ngay lập tức, anh ta mỉm cười nói: "Cuộc tình thân mật ngắn ngủi và tình cảm dài lâu khác nhau một trời một vực, tóm lại phụ nữ là để yêu thương. Trầm Uyên vẫn nên học hỏi một chút.”

Chu Trầm Uyên khinh thường liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Không vội, phụ nữ mà. Trước tiên cứ kéo người ngủ rồi tính sau, chẳng phải cậu cũng đã nói sao, cuộc tình thân mật ngắn ngủi, vậy nhân lúc còn tinh lực làm nhiều một chút, sau này khi đã lớn tuổi, dù ôm trong ngực cũng không làm mạnh được, nhìn được mà ăn không được cũng không dễ chịu!”