Chương 17: Anh Không Giống Như Cô Ta!

"Em chụp khi nào vậy?"

Gương mặt của Chu Trầm Uyên lập tức lạnh xuống.

Ngón tay Hoa Khinh Ngữ chỉ về phía sau: "A Uyên, phía sau còn có một đoạn nữa.”

Đoạn đầu tiên là trong bãi đậu xe.

Góc chụp khó phát hiện, nhưng lại nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt hai người.

Ánh mắt của tên xấu xí thật đúng là...

Lần đầu tiên Chu Trầm Uyên biết, thì ra trong mắt người còn phát sáng đến như vậy.

“Ann xem chênh lệch của thời gian nữa! Hai người bọn họ ở riêng với nhau trong vỏn vẹn 40 phút. A Uyên, cậu út của anh cũng thật là, rõ ràng biết mình là đàn ông độc thân mà sao có thể ở một mình với Tiểu Nhiên hơn bốn mươi phút chứ? Tiểu Nhiên là vợ anh mà!”

Chu Trầm Uyên nhìn đoạn thứ hai, đưa tay bấm tạm dừng, cố ý phóng to ánh mắt của Hà Tiểu Nhiên.

Mắt chó bị mù rồi!

Cằm còn sắp rớt, cô có biết xấu hổ không vậy?

"Khi trở về anh phải nói cho Tiểu Nhiên biết, cô ấy đã kết hôn rồi, sao có thể ở một mình với những người đàn ông khác trong một thời gian dài như vậy?" Hoa Khinh Ngữ nhìn Chu Trầm Uyên với vẻ mặt đồng tình: "A Uyên, anh cũng đừng nghĩ nhiều, có lẽ Tiểu Nhiên cũng không phải cố ý đâu. Cô ấy chắc chắn tìm cậu út của anh nói chuyện gì đó. Haizzz, người đã kết hôn cũng nên chú ý một chút.”

Chu Trầm Uyên im lặng vài giây rồi đột nhiên đứng lên lùi vài bước về phía sau.

Anh đột nhiên kéo dài khoảng cách khiến Hoa Khinh Ngữ sửng sốt: "A Uyên?”

Chu Trầm Uyên cảnh giác nói: "Người phụ nữ không biết giữ gìn kia, anh và cô ta không giống nhau! Sau này nếu như em không có việc gì thì đừng tìm anh, anh cũng không thể bị Hà Tiểu Nhiên bắt được nhược điểm!”

Bây giờ anh có lý, nếu lỡ như bị người phụ nữ kia bắt được nhược điểm, cãi nhau cũng không còn lý lẽ nào nữa!

Hoa Khinh Ngữ há miệng, cô ta không có ý này...

"A Uyên, quan hệ của chúng ta sao có thể giống bọn họ chứ? Chúng ta là thanh mai trúc mã mà, không phải loại quan hệ không thể gặp người như bọn họ đâu." Hoa Khinh Ngữ đi hai bước về phía anh: "A Uyên, anh nói..."

“Em cứ đứng đó nói chuyện!” Chu Trầm Uyên giơ tay lên ngăn lại với vẻ mặt u ám: "Nếu như em có việc thì cứ tìm Nam Triệu bên cạnh anh, cậu ta sẽ chuyển lời. Còn gì nữa không?”

Anh nhìn Hoa Khinh Ngữ với vẻ mặt nghiêm túc, Hoa Khinh Ngữ há miệng: "A Uyên, hai chúng ta không xấu xa như người khác nghĩ...”

Chu Trầm Uyên liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Anh là đàn ông đã có gia đình, em là phụ nữ chưa lập gia đình, cho dù là chuyện gì cũng không phải là cái cớ và lý do.”

Anh xoay người rời đi: "Anh sai người đỡ em đi xuống.”

Hoa Khinh Ngữ trợn mắt há hốc mồm.

Cô ta không nghĩ tới lời mình dùng để công kích Hà Tiểu Nhiên, vậy mà Chu Trầm Uyên lại nghe lọt tai.

Cô ta không phải có ý đó, cô ta chính là muốn cho anh biết, Hà Tiểu Nhiên ra ngoài lêu lổng với Yến Thiếu Trang, không phải là người phụ nữ chuẩn mực.

Cô ta biết rõ hơn ai hết, bây giờ cô ta có thể ra vào nhà họ Chu chính là bởi vì quan hệ giữa cô ta và Chu Trầm Uyên.

Dù sao chỉ dựa vào một chút địa vị và sức ảnh hưởng của nhà họ Hoa, cô ta hoàn toàn không thể ngồi ngang hàng với các đại gia.

Người ta nể không phải là mặt mũi của cô ta, mà là mặt mũi của Chu Trầm Uyên.

“A Uyên!”

Chu Trầm Uyên cũng không quay đầu lại rời đi.

Yến Thiếu Trang phải không? Đúng là thiếu đánh mà!

"Trở về rồi à? Về đâu?”

"Cậu chủ, buổi sáng cậu Yến nhận được điện thoại trong nhà, nói thân thể mẹ cậu ấy không thoải mái nên đã trở về trước."

Chu Trầm Uyên tức giận xoay người, đúng là rất thông minh.

Một người buổi sáng nói em gái đang ở trong bệnh viện, một người nói rằng mẹ bị bệnh ...

Đang định mở miệng thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Anh cầm lên xem, là Hà Tiểu Nhiên gọi!

...

Lần đầu lái xe thể thao, máu toàn thân Hà Tiểu Nhiên sôi trào, cả người vô cùng hưng phấn.

“Oa oa oa ô!”

Xe chạy được nửa đường thì Hà Tiểu Nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, cô quay đầu lại nhìn, phía sau mông xe có mấy chiếc xe máy cảnh sát giao thông đổ đầy xăng.

Hà Tiểu Nhiên hoảng hốt, tấp xe vào lề dừng lại.

"Xin chào đồng chí, phiền cô xuất trình chứng nhận xe, giấy phép lái xe."

Hà Tiểu Nhiên ngồi trong xe không nhúc nhích.

Cảnh sát giao thông đã thúc giục nhiều lần.

Sau nửa ngày, vẻ mặt Hà Tiểu Nhiên trở nên buồn bã, cô ngoan ngoãn vươn hai tay ra, cổ tay dựa vào nhau, tạo thành những bông hoa đang chờ nở.

"Chú cảnh sát, bắt cháu đi!"

Đồng chí cảnh sát: "..."

Đại đội cảnh sát giao thông.

Hà Tiểu Nhiên ngồi xuống, cầm điện thoại di động nói chuyện trong tiếng thở gấp: "Anh chỉ cần nói là anh có đến hay không?”

Chu Trầm Uyên cười lạnh: "Cô nói xem? Rất bản lĩnh mà, lái xe không có giấy phép, còn chạy xe quá tốc độ. Cô không muốn sống nữa sao? Muốn liều chết với chiếc xe đó à? Kêu tôi cứu cô? Cô nghĩ đẹp nhỉ!”

Hà Tiểu Nhiên nói: "Cậu Chu, cậu ngẫm lại đi, hôm qua tôi vừa mới xuống bàn mổ, bây giờ lại vào trại tạm giam, lở mười lăm ngày, khẳng định sẽ chết chắc. Anh có tính người không vậy hả?”

Chu Trầm Uyên cười lạnh: "Đáng đời! Là do cô tự chuốc lấy.”

"Lại nữa! Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần hả? Lần anh bị đánh thuốc mê không liên quan gì đến tôi, thực sự không phải tôi. "Hà Tiểu Nhiên đau đầu: "Tôi biết anh chán ghét tôi, nhưng nếu anh căm hận tôi vì chuyện đó thì tôi rất oan ức!”

“Cút!”

Hà Tiểu Nhiên sử dụng đòn sát thủ: "Cậu Chu, nếu cậu muốn đối xử với tôi như vậy, vậy tôi phải phóng chiêu lớn rồi!”

Chu Trầm Uyên cười lạnh: "Cô có giỏi thì cứ dùng đi, gọi điện thoại cho tôi làm gì? Ngoại trừ da mặt giống như tường đồng vách sắt thì cô còn có thể có chiêu lớn gì nữa!”

“Tôi có thể cầu xin ông nội giúp đỡ!”

Chu Trầm Uyên tức giận: "Hà Tiểu Nhiên cô có biết xấu hổ không vậy? Đòn sát thủ của cô là đi mách lẻo à? Đi kể tội à?”

"Anh chỉ cần nói anh có tới cứu tôi hay không?"

"Nằm mơ! Cô cứ ngoan ngoãn khóc lóc gào thét mười ngày nửa tháng sau song sắt đó đi!”

Cúp điện thoại, Hà Tiểu Nhiên cúi đầu ngơ ngác ngồi ở đó, sao cô có thể nhờ ông cụ giúp đỡ loại chuyện này chứ? Cô chỉ muốn hù dọa Chu Trầm Uyên mà thôi.

Tiêu rồi, lần này thật sự phải rơi nước mắt sau song sắt rồi.

Cô dựa vào bức tường với vẻ mặt không còn gì để lưu luyến, chờ đợi sự phán xét của số phận.

Cô nháy mắt một cái.

Đột nhiên phát hiện có một người đang đứng trước mặt mình, cô xấu hổ nói: "Đàn anh, sao anh lại đến đây?”

Yến Thiếu Trang rũ mắt nhìn cô: "Tôi về nhà. Khi đi ngang qua thì thấy chiếc xe của em ở bên ngoài. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

...

Bốn mươi phút sau.

Chu Trầm Uyên đứng bên ngoài đại đội cảnh sát giao thông với vẻ mặt tái mét.

Đi rồi à?

Làm sao cô ta đi được?

Lái xe không có giấy phép, chạy quá tốc độ, cô ta đi bằng cách nào?

Bên cạnh, Nam Triệu cầm điện thoại di động: "Cậu Chu, mợ chủ được Yến Thiểu Trang đón đi rồi.”

Chu Trầm Uyên lập tức nhìn về phía cậu ta:”Ai?”

"Yến Thiểu Trang."

Lại là Yến Thiểu Trang!

Chu Trầm Uyên không nói gì, chỉ yên lặng nhấc chân rời đi.

Anh ta đúng là âm hồn không tan mà!

Anh ta nhìn ra ánh mắt xấu xí của Hà Tiểu Nhiên nhìn anh ta không đúng nên nghĩ rằng có thể dùng người phụ nữ kia để áp bức anh à?

Chu Trầm Uyên lạnh lùng cười lên, ánh mắt ông cụ tốt thật, chọn một con chó ngoan cho Chu Chi Sở!

Người nhà họ Chu làm việc có người nào mà không có mục đích chứ?

Đều chọn cây hồng mềm để bóp nắn, ngay cả loại người háo sắc như Chu Chử Tích cũng hiểu được đạo lý này.

Anh đã chơi phụ nữ nhiều năm này, Yến Giang Tần Hoài Chu Trang Vệ, Tứ Minh Tam Ẩn Thất đại gia, anh ta dám đυ.ng vào những người phụ nữ của người ta à? Có lần nào xảy ra sai sót chứ?

Yến Thiếu Trang ỷ vào mẹ anh ta tái hôn gả cho ông ngoại, biến mình thành người nhà họ Yến, lúc trước không phải rất cứng rắn, sống chết không chịu đổi họ sao?

Hừ, dựa vào phương pháp bán mẹ, vậy mà còn thành công làm cho ông ngoại nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa, đúng là tìm được một cành cao để trèo lên!