Chương 16: Em Gọi Tôi Là Gì? Đàn Anh

"Cô mới biết à?!"

Vừa dứt lời, Hà Tiểu Nhiên liền bò sang bên kia giường trốn, Chu Trầm Uyên nhào tới nắm lấy cổ chân cô kéo về phía sau.

Hà Tiểu Nhiên kêu "aa" rồi đạp vài cái nhưng không đạp ra được, cô bị Chu Trầm Uyên túm chân đè ở trên giường.

Cô hét lên: "Mẹ nó! Chu Trầm Uyên anh chính là một tên lòng dạ hẹp hòi. Bà đây mới nói anh có một câu anh đã muốn bóp chết tôi, cũng không biết nhường tôi. Anh có còn là đàn ông của tôi hay không vậy?!”

Chu Trầm Uyên vốn quyết tâm phải dạy dỗ cô một trận, ở trong nhà anh mà còn dám láo xược như vậy à?!

Phải để cho cô biết một chút lợi hại mới được...

Kết quả nghe câu nói cuối cùng của Hà Tiểu Nhiên.

Trong lòng Chu Trầm Uyên đang định gϊếŧ chết cô bỗng bình tĩnh lại.

Anh suy nghĩ, cũng đúng, anh là người đàn ông của cô, có lẽ việc nhường nhịn cô là việc nên làm

Hà Tiểu Nhiên thấy anh hơi ngây người liền tìm được sơ hở, cô nhấc mông lên ném người kia xuống, sau đó cô nhanh chóng bò đến khu vực an toàn, chống nạnh đắc ý.

"Ha ha ha ha ha…. Bị lừa rồi đúng không? Nhóc con, hôm nay bà đây chính là muốn nói cho cưng biết, muốn đấu với bà đây, cưng còn non lắm!”

Chu Trầm Uyên âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, vừa định ra tay thì ngoài cửa đóng một nửa có người đến báo: "Cậu chủ, bà chủ nói đã nhiều ngày không gặp cậu nên rất nhớ cậu, kêu cậu qua cùng ăn điểm tâm.”

Chu Trầm Uyên nhìn Hà Tiểu Nhiên, duỗi tay chỉ về phía cô: "Cô chờ đó!”

Anh chuẩn bị ra ngoài.

Hà Tiểu Nhiên vội vàng hỏi: "Này, tôi có thể tự trở về trước không? Em gái tôi vẫn còn ở trong bệnh viện, tôi mà không về con bé sẽ chết đói đấy.”

Chu Trầm Uyên quay đầu lại nhìn cô: "Sau này tốt nhất cô nên biết tự giác một. Vì sao phải trở về vào ngày thứ sáu? Bởi vì hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ.”

"Lúc trước anh cũng không nói mà. Anh phải nói trước thì tôi mới sắp xếp được."

"Cô trách tôi à?"

"Bằng không thì sao?" Hà Tiểu Nhiên đứng lên: " Dù sao thì hôm nay tôi nhất định phải trở về.”

Chu Trầm Uyên lạnh lùng cười lên: "Cô tự bò về à?”

Hà Tiểu Nhiên khoái chí lấy chìa khóa xe từ trong túi ra: "Cậu anh tặng đã tôi một chiếc xe nè, bây giờ tôi cũng là người có xe.”

Chu Trầm Uyên mím môi, nửa ngày mới ném xuống một câu: "Tùy cô!”

Anh hừ lạnh một tiếng, đóng cửa, rời đi.

Hà Tiểu Nhiên chờ anh vừa đi liền cầm chìa khóa xe đi ra cửa. Cô không biết xe để ở đâu, cũng không tìm được Yến Thiểu Trang nên chỉ có thể cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe.

Hà Tiểu Nhiên vừa đi vừa ấn chìa khóa xe, cô cứ đi thẳng xuống, cho đến khi nghe được hai tiếng mở khóa "lách tách", Hà Tiểu Nhiên mới tìm được xe của mình.

Một chiếc siêu xe màu vàng xuất hiện trước mắt cô.

Hà Tiểu Nhiên hơi trợn tròn mắt, đã nói rõ là xe điện mà? Sao lại là một chiếc siêu xe!

"Tiểu Nhiên."

Cô đang đứng ngẩn người trước xe, bỗng nhiên có một bóng người đứng ở đầu cầu thang.

Hà Tiểu Nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Yến Thiểu Trang cầm điếu thuốc trong tay và đi về phía cô: "Biết lái không?”

Hà Tiểu Nhiên gật đầu: "Chắc biết...”

Chưa từng ăn thịt lợn thì cũng đã nhìn thấy lợn chạy, cô cảm thấy bản thân cũng khá thông minh.

Yến Thiểu Trang thuận tay bóp điếu thuốc vào chậu nước trên đỉnh thùng rác, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế lái: "Lên đi.”

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn sườn mặt anh ta, không thể không nói, Yến Thiểu Trang thật sự đúng gu thẩm mỹ của cô. Cả gương mặt đều rất hoàn hảo, không tìm ra một chút điểm xấu nào.

Hà Tiểu Nhiên nhanh chóng ngồi vào vị trí lái phụ.

"Dây an toàn." Yến Thiểu Trang nhắc nhở.

Cô vội vàng thắt dây an toàn.

"Xung quanh nhà họ Chu có rất ít xe, tôi dẫn em đi dạo một vòng." Yến Thiểu Trang đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Em có cần báo với Trầm Uyên không?”

Hà Tiểu Nhiên lập tức lắc đầu: "Không cần, tôi đã nói với anh ấy, tôi phải trở về.”

Yến Thiểu Trang nhìn cô nở nụ cười: "Ừ, đi thôi.”

Yến Thiểu Trang vừa lái xe, vừa nói:

"So với xe bình thường, động lực của xe thể thao mạnh hơn, ở trên núi lái khó hơn một chút. Lúc lái xe, không nên nóng vội. Ngoài ra, khung gầm của xe thể thao thấp hơn nên không thích hợp để đi trong một số điều kiện đường xá, vì vậy phải tìm hiểu trước. ”

Hà Tiểu Nhiên gật đầu: "Nhớ rồi.”

Chiếc xe chạy một vòng xung quanh.

Cảnh vật của Cửu Cốc Văn Xương vô cùng dễ chịu, chiếc xe vững vàng chạy trên đường. Xung quanh đều là cây xanh tự nhiên, kết hợp với bầu trời xanh, vừa ngắm phong cảnh vừa hóng gió, mang đến một loại cảm giác thoải mái và vui vẻ.

Không có xe cộ hay người đi bộ trên đường, tốc độ xe dần dần giảm xuống và dừng lại trên một con sông đẹp.

Yến Thiểu Trang mở cửa xe bước xuống: "Phong cảnh ở đây cũng không tệ.”

Hà Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái và cũng xuống xe.

Yến Thiểu Trang quay đầu lại nhìn cô: "Còn nhớ tôi không?”

Hà Tiểu Nhiên trầm mặc gật đầu.

Nhớ.

Họ chỉ gặp nhau vài lần, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Cô không nghĩ Yến Thiểu Trang cũng nhớ rõ như vậy.

"Đừng chọc vào Chu Tử Tích." Yến Thiểu Trang nhắc nhở: "Cho dù anh ta có rác rưởi đến mức nào thì cũng là người nhà họ Chu. Một cô gái như em chọc giận anh ta sẽ không tốt cho em đâu. Loại người như anh ta..."

Hà Tiểu Nhiên mím môi và gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu.”

Yến Thiểu Trang nghe xưng hô của cô, đột nhiên cười lên một cái rồi hỏi: "Em gọi tôi là gì?”

Hà Tiểu Nhiên dừng một chút, sau đó sửa lại: "Đàn anh.”

Yến Thiểu Trang xoay người đi về phía xe: "Lên xe, lần này đến phiên em lái.”

Hà Tiểu Nhiên ngồi ở ghế lái, thắt dây an toàn, điều chỉnh ghế ngồi, cô cảm thấy hơi căng thẳng.

"Căng thẳng à?" Anh ta hỏi.

Hà Tiểu Nhiên gật đầu rồi lại lắc đầu, cô càng căng thẳng vì có anh ta ngồi bên cạnh.

“Từ từ, không cần vội."

Chiếc xe chạy ra ngoài, ngoại trừ lúc mới bắt đầu còn chậm rãi, sau khi đã tìm ra quy luật thì cũng dần dần thả lỏng.

Sau khi dừng lại trên đường trước cửa nhà họ Chu, Yến Thiểu Trang xuống xe: "Lái cẩn thận, đừng giành đường.”

Hà Tiểu Nhiên gật đầu: "Cảm ơn đàn anh! ”

Yến Thiểu Trang mỉm cười khoát tay với cô, Hà Tiểu Nhiên đạp chân ga, lái xe ra ngoài.

Tiếng gầm lớn "ù ù" vang lên, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy hưng phấn.

Hà Tiểu Nhiên có chút hiểu được vì sao có người lại thích lái xe thể thao nổ ầm ầm trên đường phố. Quá sảng khoái!

......

Sau khi uống trà sáng với người nhà, Chu Trầm Uyên trở về phòng thì thấy người không có ở đây.

Anh xụ mặt xuống, chắc chắn người phụ nữ kia đã đi rồi!

Vừa ra khỏi cửa không bao lâu, liền nhìn thấy Hoa Khinh Ngữ nhíu đôi mày thanh tú, bước nhanh về phía anh: "A Uyên!”

Chu Trầm Uyên nhìn Hoa Khinh Ngữ: "Chân em khỏe chưa?”

Hoa Khinh Ngữ đưa tay sờ sờ: "Chỉ có thể nói là khá hơn một chút thôi.”

Sau khi cô ta đến gần, hành động không thay đổi, Chu Trầm Uyên đưa tay đỡ cánh tay cô ngồi ta trên sofa hành lang: "Còn chưa khoẻ thì đừng chạy, em đã quên dáng vẻ đau đớn của mình lúc đổi thuốc à?”

Hoa Khinh Ngữ bĩu môi đỏ: "Sao hả, mỗi lần nhìn thấy người ta cũng chỉ nói với người ta như vậy.”

Thật ra trong lòng cô ta vừa vui vừa hạnh phúc.

Điều này chứng tỏ trong lòng A Uyên vẫn quan tâm đến cô ta.

"Người ta tới tìm anh, thật ra là có chuyện muốn nói cho anh biết. Nếu anh không muốn thì người ta không nói cho anh biết nữa đâu!” Hoa Khinh Ngữ liếc nhìn anh một cách thân thiết.

Chu Trầm Uyên trả lời: "Thích thì nói.”

"Anh…!" Hoa Khinh Ngữ xoay người: “Anh cứ như vậy thì người ta không để ý tới anh nữa.”

Chu Trầm Uyên không kiên nhẫn làm những chuyện này với con gái, anh gật đầu: "Được rồi được rồi, em nói đi.”

Hoa Khinh Ngữ ngược lại không nói gì, cô ta lấy điện thoại di động ra và tìm đến một đoạn video, sau đó đưa tới trước mặt anh: "A Uyên, em thật sự là trùng hợp nhìn thấy chứ không phải cố ý quay lén, anh cũng không thể để cho Tiểu Nhiên biết là em cho anh xem, nếu không lúc cô ta trở về sẽ nổi giận với em đấy.”

Cô ta nháy mắt với anh: "Đây là bí mật giữa hai người chúng ta!”