Chương 5: Lý Lão Bản

“Tiểu Quyên…” Lý Thục Phân thấy nữ tử kêu tên mình thì nước mắt giàn dụa.

Trương Kiến Quốc càng kích động hơn, ông ta liền quỳ xuống dập đầu trước Nhược Thuỷ nhưng bị nàng ngăn lại. Xung quanh mọi người ồn ào bàn tán, ánh mắt nhìn Nhược Thuỷ thay đổi hẳn. Có mấy người còn lao lên trước xin Nhược Thuỷ tính mệnh cho mình. Nhược Thuỷ chỉ cười mỉm và không nói gì.

Nói đùa sao, nàng ngày thường tính một quẻ cũng có người sẵn sàng trả giá đến mấy chục vạn. Tuy có đổi thân thể này đi nữa cũng không thể đổi trắng thay đen, tính toán mệnh bừa bãi được. Sư phụ nàng có dạy rằng, sau này đoán mệnh cũng không thể lấy giá quá rẻ vì người khác sẽ không coi trọng, thiếu đi sự tin tưởng.

Sân nhà Chu gia hôm nay thực náo nhiệt, bên ngoài lại có Lý lão bản mang theo mấy gia đinh từ ngoài cửa tìm đến.

“Vương thẩm, người ở đây ạ, lão tử cuối cùng cũng tìm được ngươi"

Nguyên lai là Lý lão bản đem tiền đưa cho Vương thẩm để mua nhị nha đầu, hai người nói hôm nay là ngày tốt, Vương thẩm đem người qua. Lý lão bản nghĩ đến cô bé có khuôn mặt kiều diễm liền ngứa ngáy khó chịu. Nhưng chờ mãi không thấy bà mối đưa người tới, trong lòng đang hoài nghi không biết có phải Vương thẩm nhận tiền mà không đàm phán được việc. Hắn liền chuẩn bị mang vài người qua đây uy hϊếp một chút, dù sao đối phương cũng đã thu tiền, cũng chẳng sợ bên kia lật lọng đổi ý. Ai ngờ vừa đến Chu gia thì thấy phân nữa người trong thôn đều tụ tập ở đây, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội dẫn người vào bên trong để hỏi cho ra nhẽ.

Mọi người thấy tên họ Lý thôn bên đến đều tự cảnh giác nhường đường. Tuy rằng không biết hắn tới đây làm gì, nhưng ở nơi thôn quê giản dị này đều cảm thấy tên họ Lý kia chẳng phải hạng tốt lành gì. Vương thẩm nhìn thấy tên họ Lý lại càng run sợ hơn, liếc nhìn Nhược Thuỷ một cái, cười mỉa nói :” Lý lão bản, ngài sao lại tới đây a !".

Lý lão bản nghe thấy vậy mặt trầm xuống. Khốn kiếp, chả nhẽ nhà người lại không biết ư. Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng :” Đại gia đợi ngươi lâu như vậy, ngươi không đem người ta cần đến, ông đây chẳng phải tự mình tới sao ?”

Vương thẩm lạnh người, run rẩy sợ hãi hơn. Cô bé ngốc trước kia giờ thành thần tiên sống, mụ ta làm gì dám có suy nghĩ mua bán nữa. Chưa kể đến Trương gia đang tìm mình hỏi tội, khẳng định không dễ dàng bỏ qua cho mụ, mụ còn đang trông chờ Nhược Thuỷ đỡ lời cho nên nào dám đăc tội. Suy tính đi, suy tính lại, mụ cắn răng nói :” Lý lão bản, tiền ta trả lại gấp đôi cho ngài. Ngài xem bỏ qua chuyện này được không ?”

Họ Lý trừng mắt, giận tím người :” Người nói gì ? Nhắc lại xem ?”

Lý lão bản - Lý Đức Phúc không phải là loại người hiền lành gì, miếng thịt đã cho vào miệng còn nhả ra, trong lòng hắn lửa giận ngút trời. Nếu không phải ở đây đông người, phỏng chừng hắn đã ra tay cướp. Ánh mắt tức giận dồn cả về mụ mối họ Vượng. Vương thẩm biết tính của Lý Đức Phúc, đắc tội với hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nhưng hiện tại cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn, bà ta vẫn phải mặt dày nói với Lý Đức Phúc: “Lý lão bản, nhị nha bây giờ hết ngốc, gia đình nàng lại không đồng ý bán nàng nữa. Hay là tiền thu lúc trước , ta trả ngài gấp đôi, sau này tìm cho ngài người tốt hơn.”

Mọi người xung quanh đều hiểu ra sự tình, hóa ra Lý lão bản muốn mua Chu gia nhị nha đầu. Ánh nhìn khinh thường bắn về phía Lý lão bản. Khắp làng trên xóm dưới ai mà không biết tên họ Lý này đã có vợ hơn nữa còn là một người vô cùng hung hãn. Hắn đem tiểu nha đầu mua về làm thϊếp, vui vẻ nhiều nhất được dăm bữa nửa tháng. Nếu bị vợ hắn phát hiện, nhị nha bị đánh chết là nhẹ.

Bán tiểu cô nương này cho hắn chẳng khác nào gϊếŧ nàng a!!

Nhớ đến nhị nha đầu suýt chút nữa bị Trịnh thái thái đánh chết, đối với Trịnh thái thái càng thêm chán ghét. Thèm tiền đến mức bán cả mạng cháu gái mình, bà ta còn là người sao?

Lý lão bản trầm mặt nói: “ Họ Vương kia ,các ngươi đã cầm tiền của đại gia ta, nào có chuyện nói lật lọng, nói không bán là không bán? Hừ, người… ta hôm nay nhất định phải mang nàng đi?”