Chương 4: Thất hồn lạc phách

Những trường hợp như thế này Nhược Thuỷ trước đây gặp qua không ít, cho nên tự nhiên trấn định. Nhưng trong mắt mọi người phỏng chừng xa lạ, cảm thấy Nhược Thuỷ không hổ là gặp qua Diêm Vương gia, có bản lĩnh nên lúc này mới tự tin như vậy. Người trong thôn mê tín, đều cảm thấy chết một lần đúng là có bản lĩnh không bình thường, trước kia có nghe qua các trưởng lão trong làng nói tới.

Lý Thục Phân thấy Nhược Thuỷ tự tin giúp đỡ trong lòng vui vẻ, cũng cảm thấy Nhược Thuỷ khẳng định có một thân bản lĩnh. Nàng đứng dậy tường thuật :” Chúng ta sau khi nghe ngài nói, liền đi qua thôn bên nhà họ Lý. Ở đó nhà Lý què quả nhiên tìm được Tiểu Quyên nhà ta, chúng ta đi vào đúng thời điểm nó đang cầm dao định tự cắt cổ tay mình. Ta cùng cha nó hết sức sợ hãi, cha nó nhanh tay đoạt dao xuống, cứu được Tiểu Quyên một mạng.”

Nói tới đây Lý Thục Phân lời nói có phần cung kính Nhược Thuỷ ba phần, đại sư trước mặt tính toán quá chuẩn, không chỉ tính ra Tiểu Quyên ở nhà ai, còn tính ra nàng ta có ý niệm tự sát, đi chậm liền mất mạng. Nếu không phải bọn nó tới trễ vài phút, phỏng chừng đã có án mạng. Lời Nhược Thuỷ nói đúng là không sai chút nào.

Nhược Thuỷ gật gật đầu, kết quả này trong suy tính của nàng :” Đã cứu được rồi, còn nhờ ta cứu gì nữa đây?”

Lý Thục Phân nghe thế liền gạt lệ nói:” Người đã cứu được, nhưng Tiểu Quyên nhà ta đều không nhớ ai hét, nó ngơ ngơ như người mất hồn, đầu óc mơ mơ màng hồ đồ. Cũng không biết phải làm sao đây? Xin ngài xem cứu giúp nó". Nói lại ôm Tiểu Quyên gào khóc :” Cha mẹ xin lỗi con, làm con bị bán vào gia đình ác nhân, trên người bị đánh không có mảng da nào lành. Hiện giờ lại như người mất hồn…ta…Ta thực không muốn sống nữa…”

Nhược Thuỷ nhìn kỹ Trương Tiểu Quyên, thấy cô nương có một cặp mặt trong như thuỷ tinh, lớn lên quả thật xinh đẹp. Chỉ là hiện giờ sắc mặt hoảng sợ, hiển nhiên ăn uống khổ sở. Trên người quần áo rách rưới, lộ cả da thịt đều là vết đòn roi. Trên cổ, trên tay còn nổi bầm tím. Cả người ánh mắt dại ra, nhìn dáng vẻ đích thị là mất hồn phách.

Mọi người trong thôn thấy Trương Tiểu Quyên đều đồng tình thương cảm, một cô nương còn trẻ trung xinh đẹp mà bị hành hạ như thế này, quả là nhẫn tâm. Mà mọi người nhìn sang phía Vương thẩm ánh mắt lại càng khinh bỉ, làm cho Vương thẩm cảm giác như lưng thực sự bị kim chích. Người bình thường gặp phải tình huống như Tiểu Quyên phỏng chừng cũng sẽ bị tâm lý như vậy, chính Nhược Thuỷ cũng cẩn thận đánh giá lại mới có phát hiện khác, không chỉ bị kích động mà hiện giờ ba hồn bảy phách của nàng ta đã thiếu đi nhất hồn nhị phách, cho nên cả người mới như si si ngốc ngốc.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân tại sao nhưng hiện tại việc cấp bách là cứu chữa cho Tiểu Quyên tìm hồn phách trở lại, nếu không để thời gian nữa thì cho thù có tìm được hồn phách thì cũng không thể nào dung hợp lại được. Nhược Thuỷ nhìn về phía vợ chồng họ Trương ánh mắt đang khẩn trương, mỉm cười nói:” Tiểu Quyền chỉ là lạc hồn phách, ta có thể chiêu hồn phách nàng về, nàng sẽ hồi phục mau thôi, các người không cần quá lo lắng".

Lý Thục Phân ánh mắt sáng ngời, kinh hỉ nói:” Thật sự có thể cứu ?”

Nhược Thuỷ gật đầu :” Các người đi chuẩn bị ngân châm, tơ hồng, đàn hương, ta cấp tốc chiêu hồn cho Tiểu Quyên.”

Trương Kiến Quốc nghe vậy thì không đợi Lý Thục Phân trả lời lập tức nói:” Ta đi, ta lập tức đi chuẩn bị, đại sư hết lòng cứu Tiểu Quyên là được".

Mới đầu Trương Kiến Quốc chỉ là muốn tìm con gái mình vềm, giúp vợ xả đi uất hận. Nhưng khi ở nhà tên họ Lý tìm thấy con gái, hắn chấn kinh. Con gái mình không có một chút sinh khí gì, cả người như si si ngốc ngốc, như một con rối không khác là bao. Toàn thân bầm tím, không có một mảng da nào hoàn hảo, trong tay đang cầm dao sắc toan cắt tay mình tự sát.

Lúc trước hắn nghĩ mẹ ruột mình bán khuê nữ chỉ đơn giản là bán vào nhà nghèo làm công, cùng lắm là phụ việc, vất vả khổ cực một chút. Hiện giờ mình làm quan rồi, con gái mình không cần chịu khổ nữa. Cũng không phải chuyện to tát gì. Hôm nay chính mắt nhìn thấy mới phát giác ra đây là sự kiện đáng sợ thế nào, bọn họ thiếu chút nữa huỷ đi sinh mạng đáng quý, vẫn còn sống mà bị tra tấn đến chết. Nhìn ánh mắt dại ra, ánh mắt không hề tức giận của con gái, hắn quả thực không dám tin đây là tiểu công chúa đáng yêu, thích chui vào l*иg ngực mình gọi Ba Ba ngày nào. Sợ hãi còn chưa hết, hắn chuyển sang ánh mắt của thê tử, nàng chắc oán độc nhà họ Trương. Nếu con gái có mệnh hệ nào, chắc hẳn nàng cũng đi theo luôn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy oán hận mẫu thân mình. Đó chính là nữ tử mình sinh ra, nữ tử duy nhất, không hiểu sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy, đem cháu gái ngoan ngoãn xinh đẹp đi bán? Như thế thật tàn nhẫn, không quan tâm đến cốt nhục của mình hay sao. Hiện giờ con gái được cứu rồi, hắn muốn đền bù cho con gái, cũng chính là bù đắp cho thê tử mình.

Trương Kiến Quốc mang đồ mà Nhược Thuỷ yêu cầu đến. Nhược thuỷ lấy tơ hồng xuyên qua ngân châm, chuẩn bị xong nàng phát hiện điểm kỳ lạ là Tiểu Quyên vẫn mất đi một hồn. Việc này quả không tầm thường. Nàng nhìn chằm chằm Tiểu Quyên rồi quay sang vợ chồng Trương gia trầm giọng, :”Trương thúc cùng phu nhân ngày thường có đắc tội nguời nào không ?”

Trương Kiến Quốc nghe vậy sửng sốt, không hiểu tại sao Nhược Thuỷ đang định chiều hồn thì lại dừng, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng Nhược Thuỷ nên vẫn cung kính trả lời:” Phu nhân ta là phụ nữ truyền thống, ngày thường rất ít ra ngoài. Hơn nữa ta tính tình hiền lanh, không đắc tội ai. Ta thường ngày không ở trong thôn, phỏng chừng không đắc tội ai".

Nhược Thuỷ liếc nhìn Trương Kiến Quốc, thấy trên mặt hắn sát khí quẩn quanh, nhíu mày nói:” Thúc lần này đi ra ngoài gϊếŧ không ít người, trong đó có người không nên gϊếŧ”.

Trương Kiến Quốc cả kinh, lần này chính mình đi ra ngoài làm công vụ, gϊếŧ không ít người, nhưng hành động bí mật không kể với ai, ngày cả người trong nhà cũng không hề nhắc tới. Vậy mà tiểu cô nương này chỉ liếc mắt qua đã nhìn ra mình gϊếŧ người, còn gϊếŧ người không nên gϊếŧ, quả thực thần kỳ.

Trương Kiến Quốc sợ hãi nói:” Người nọ đúng thật là chưa làm qua ác sự gì, nhưng rất có khả năng là gian tế, loại chuyện này thì thà gϊếŧ lầm hơn bỏ sót.” Dứt lời thì liền liếc nhìn Nhược Thuỷ hỏi :” Chính là…Người này có vấn đề gì sao?”

Nhược Thuỷ lắc đầu :”Ta cũng không xác định.” Dứt lời ngón tay trỏ vê khởi ngân châm, nhẹ nhàng vung, mọi người như hoa mắt, thậm chí không rõ nàng ra tay như thế nào, ngân châm cũng đã đâm vào giữa chân mày Tiểu Quyên. Nhược Thuỷ mở to hai mắt, tay trái đem to hồng quấn quanh ở đàn hương cắm phía trên, tay phải nhẹ nhàng vung lên, đàn hương liền chậm rãi bốc cháy, toát ra làn khói mỏng, làm cho tất cả mọi người nghẹn họng mà nhìn. Chỉ vung tay nhẹ nhàng, không cần điểm lửa, đàn hương lièn tự cháy, quả thực không thể tưởng tượng. Mọi người xung quanh nhìn Nhược Thuỷ ánh mắt cũng thêm vài phần kính sợ, quả thực là bán tiên a.

Nhược Thuỷ đứng gần đàn hương, nhìn như không có hành động gì, nhưng Trương Kiến Quốc và Lý Thục Phân thấy lạnh hét người, Nhược Thuỷ trán cũng dần dần xuất hiện mồ hôi lấm tâm. Lúc này họ mới biết được Nhược Thuỷ khẳn định là tiêu hao pháp lực, phát hiện làm hai người trong lòng càng khẩn trương. Qua một tuần trà, Nhược Thuỷ đứng yên không nhúc nhích. Mọi người người vây quanh ngạc nhiên thấy đàn hương từ trong tay Nhược Thuỷ từ đầu đến giờ không rơi xuống một sợi tro nào. Hương cháy đến đâu đều thẳng tắp, mọi người kinh ngạc không thôi. Cháy đến cuối cây hương Nhược Thuỷ mới nhẹ nhàng thở ra, nàng nhẹ nhàng vung tay, đem hương tro nhắm tới giữa chân mày Trương Tiểu Quyên. Tro hương táp mặt, Trương Tiểu Quyên xuất hiẹn dao động, thiếu nữ nhẹ nhàng mở mắt nhìn xung quanh lạ lẫm, cách một lúc sau mới do dự mở miệng:” Mẹ….?”