Chương 17: Ở cùng một mái hiên với đối tượng thầm mến

Chương 17: Ở cùng một mái hiên với đối tượng thầm mến

Lâm Diệu Diệu mở nắp gỗ ở miệng bình ra, lấy ra một nhánh lan vanilla planifolia màu nâu, nhẹ nhàng bóc vỏ.

Vỏ cây dài nhỏ tách ra, đầu ngón tay trắng nõn dính hạt lan vanilla planifolia màu đen, cô đặt lên mũi ngửi, mùi thơm ngào ngạt lan ra bốn phía.

Cô không khỏi nhẹ nhàng nhếch miệng, có lẽ sáng ngày mai có thể làm pudding hương thảo, nếu không cơm trưa sớm chỉ có salad là không đủ.

Cô mở tủ lạnh ở phòng chứa đồ, đủ loại pho mát mỡ bò, quả nhiên nguyên liệu cần đều có đủ.

Tay cô niết tờ giấy kia, nghĩ một lát, vẫn cầm lấy nó cùng với lan vanilla planifolia mang về trên lầu.

Cuốn ghi chép không có gì đặc biệt, chỉ là kiểm kê nguyên liệu sấy khô, khác hoàn toàn với chữ viết trên tờ giấy.

Cô nằm trên giường, giơ cao tờ giấy kia lên, để dưới ánh đèn trên trần.

Chữ viết này thật đẹp cũng rất quen thuộc, nhưng cô vẫn không nghĩ ra được.

Cô vươn tay đếm một lát, phía trên liệt kê 50 món điểm tâm ngọt, càng như là thực đơn, chẳng lẽ biệt thự này còn có người thích ăn điểm tâm ngọt?

Có người thích ăn cơm tây, cho nên ban công trồng đủ loại hương thảo.

Có người thích ăn điểm tâm ngọt, cho nên phòng chứa đồ có đủ loại nguyên liệu.

Bỗng nhiên cô cảm thấy công việc kế tiếp của mình không quá đơn giản, nhưng nghĩ tới số tiền Tống Diễn đưa ra, gấp ba lần tiền làm nhân viên giao hàng của cô.

Nghĩ tới đây, cô lại có nhiệt tình.

Ban công cửa sổ sát đất lộ ra một khe hở, cô lại nghe thấy tiếng dương cầm quen thuộc.

Lâm Diệu Diệu lẳng lặng nghe một lát, không nhịn được đứng dậy.

Cô đi tới phòng khách, trái lại tiếng dương cầm gần như không nghe thấy, cô dọc theo cầu thang chậm rãi lên trên.

Tầng hai có phòng sinh hoạt rộng rãi, tường kệ sách thật dài, sô pha đơn mềm mại.

Cô đi theo tiếng dương cầm khi ẩn khi hiện, cuối hành lang có một phòng thủy tinh hình tròn.

Bên ngoài ban công bóng đêm đang nồng say, phòng thủy tinh thì đắm chìm dưới ánh trăng màu bạc.

Cô chậm rãi đi tới gần, bức rèm còn chưa kéo lên hoàn toàn, cô đứng phía sau thủy tinh, từ khe hở thấy được một người đang nghiêng người với cô, đàn dương cầm.

Dương cầm tam giác màu trắng, anh đang nhìn cầm phổ một cách chăm chút, ngón tay lướt nhanh trên phím đàn màu đen trắng.

Sườn mặt của anh tuấn tú, có loại sạch sẽ siêu thoát thế tục.

Tóc đen nhánh giống như bị gió thổi bay, có thêm chút nhu thuận hơn ngày xưa.

Lông mi của anh vừa dài vừa dày, đôi mắt hơi rung động di chuyển qua lại, lạnh nhạt lạnh lùng.