Chương 16: Tiền không dễ kiếm

Lục Kiêu gắp một miếng xương sườn, nếm thử một miếng, lộ ra biểu cảm tán thưởng.

“Học tỷ, chị làm món xương sườn này quá ngon, thơm mà không ngấy, lần sau chị dạy em được không?”

Lâm Diệu Diệu mỉm cười: “Được.”

Tần Mặc Thâm ở phía đối diện lạnh lùng nhìn anh ta: “Lục Kiêu, cậu đừng thiêu phòng bếp nhà tôi.”

Lâm Diệu Diệu dừng tay, không dám tiếp lời.

Lục Kiêu cười ngượng ngùng: “Lần trước là ngoài ý muốn, sau này sẽ không.”

Lâm Diệu Diệu nhẹ giọng an ủi cậu ta: “Có tôi nhìn cậu, sẽ không sao.”

Lục Kiêu cười đến đôi mắt đều cong: “Học tỷ Diệu Diệu thật tốt.”

Câu này của anh ta khiến Lâm Diệu Diệu không biết nói tiếp thế nào, đành phải cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Khóe mắt cô cảm ứng được, đối diện thường có ánh mắt sắc bén đảo qua, có chút như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Quả nhiên, tiền không dễ kiếm, cố lên, cô đầu bếp nhỏ.

Bữa tối qua đi, Lâm Diệu Diệu bắt đầu thu dọn nhà ăn và phòng bếp.

Tống Diễn và Lục Kiêu đều tới giúp đỡ, mà Tần Mặc Thâm thì mang bát của mình vào, bỏ vào máy rửa bát đi lên lầu.

Lục Kiêu nhìn bóng dáng anh ta, nói: “Vì sao anh Thâm ở nhà còn mặc âu phục?”

Tống Diễn vừa dọn vừa nói: “Hôm nay anh ấy mở video cuộc họp cả ngày, lát nữa còn phải tiếp tục.”

Lục Kiêu nhún vai: “Đúng là cách ly cũng không thể rời khỏi công việc.”

Tống Diễn đẩy mắt kính, nói với Lâm Diệu Diệu: “Diệu Diệu cô đi nghỉ ngơi đi, làm nhiều đồ ăn như vậy cũng mệt rồi.”

“Không, tôi không mệt.” Lâm Diệu Diệu cắn môi, nhìn hai người đàn ông trong phòng bếp, cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Tôi đến phòng chứa đồ nhìn xem.”

Cô đi thang máy tới phòng chứa đồ, bên trong phòng chứa đồ có một cái sân, trên đỉnh là trần nhà nửa thủy tinh, bên trong trồng mấy cây trúc, ý xuân dạt dào.

Trong phòng chứa đồ có một giá dài đựng nhiều nguyên liệu sấy khô, cô nhìn lướt qua, thấy được một cuốn sổ nhỏ trong góc.

Mở ra xem, một tờ giấy rơi xuống, danh sách đồ ngọt được viết bằng bút đen, nét chữ tinh xảo và tao nhã, có chút gì đó quen thuộc.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, không nghĩ ra được vì sao cảm thấy chữ viết này quen thuộc, dời mắt nhìn về trang giấy, trên cùng là pudding hương thảo.

Lâm Diệu Diệu nhìn một vòng, thấy một bình thủy tinh đặt mấy gốc lan vanilla planifolia khô ráo, đây là từng trải qua xử lý lên men sinh hương, nhưng vẫn là hương liệu hương thảo tự nhiên nhất.

Trước đây cô từng học, biết lan vanilla planifolia không rẻ, khi dùng đều rất cẩn thận, nhìn thấy nhiều gốc như vậy, cô có cảm giác như đào được bảo vật.