Chương 18: Đừng si tâm vọng tưởng

Chương 18: Đừng si tâm vọng tưởng

Trái tim của Lâm Diệu Diệu như bị người ta nắm lấy, nắm thật chặt, khiến toàn thân đều tê mỏi đau đớn.

Hứa Tắc Ngôn.

Hóa ra là anh ta ở đây.

Người thứ tư trong biệt thự này, vậy mà là Hứa Tắc Ngôn người cô luôn yêu thầm.

Năm đó, Hứa Tắc Ngôn chặn đường cô trong một con ngõ nhỏ hẹp.

Phía sau anh ta là hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu đỏ đậm kéo dài bóng dáng anh ta càng to lớn trên phiến đá xanh.

Anh ta mặc đồng phục, sơmi trắng, quần tây màu lam, cà vạt màu lam được kéo lỏng, lộ ra hai cúc áo sơmi được cởi ra, làn da trắng đến tỏa sáng.

Tay anh ta chống lên tường bên cạnh cô, chặn đường đi của cô.

Ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, đè lên vách tường phủ kín rêu xanh, càng có vẻ trắng nõn.

“Cô đi theo tôi làm gì?” Giọng nói của anh ta rất lạnh lùng.

“Em… Không có…” Lâm Diệu Diệu cũng biết, lúc này nói dối rất vô lực.

“Gần một tháng đúng không.” Hứa Tắc Ngôn nhếch miệng, cười lạnh lùng: “Cô nghĩ tôi bị mù sao?”

“Không phải.” Cô nhanh chóng nâng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của anh ta, ánh mắt lạnh tới mức khiến cả người cô run rẩy.

Hứa Tắc Ngôn nhướng mày, nhìn chằm chằm cô với hàm ý sâu xa.

Lâm Diệu Diệu lùi ra một bước: “… Rất xin lỗi.”

Ngón tay anh ta chậm rãi hạ xuống, lướt qua móc chìa khóa của cô, trên chìa khóa buộc cùng với con thỏ nhỏ màu tím có một nắp lon.

“Hôm trước tôi thấy cô nhặt cái này.” Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng nâng nắp lon lên, lại buông xuống.

Gương mặt Lâm Diệu Diệu đỏ bừng, là cái nắp hôm trước Hứa Tắc Ngôn uống coca xong ném đi.

Cô cúi đầu: “Rất xin lỗi.”

“Cô thích tôi?” Anh ta nhếch miệng, cười mà như không cười.

Đôi mắt Lâm Diệu Diệu trướng đến phát đau, nước mắt gần như tràn mi mà ra: “Rất xin lỗi.”

“Cô tên là gì? Lớp nào?” Giọng nói của anh ta đột nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô nghẹn ngào: “Lâm Diệu Diệu, lớp 12-4.”

“Ừm, tôi nhớ kỹ cô.” Hứa Tắc Ngôn tới gần cô, nhỏ giọng nói: “Đừng tới gần tôi thêm một chút, cũng đừng si tâm vọng tưởng.”

Cơ thể cô không nhịn được run rẩy, nước mắt từ khóe mắt chậm rãi chảy ra.

“Cũng đừng lại đi theo tôi nữa.”

Anh ta nói một câu như vậy, nghênh ngang mà đi.

Cuối cùng Lâm Diệu Diệu cũng nhớ tới, vì sao chữ viết trên tờ giấy kia lại quen thuộc như thế.

Hóa ra đó là chữ của Hứa Tắc Ngôn.

Cô từng thấy được chữ của Hứa Tắc Ngôn ở chỗ bảng tin thông báo của trường, cô thường qua đó nhìn, mãi đến khi nội dung bên trong được thay đi.