Nếu Tống Vân biết nguyên nhân khiến Lâm Kiều đổ mồ hôi thì chắc chắn cô sẽ cười trong sự bất lực. “Nếu đổ mồ hôi thì cậu có thể dùng khăn giấy lau đi, nếu không lát nữa sẽ thấy khó chịu.” Tống Vân vẫn chăm chú nhìn Lâm Kiều và nhắc nhở.
Cảm nhận được sự tốt bụng của cô gái, Lâm Kiều cũng thoải mái hơn một chút: “Tôi... tôi có một cái bớt... rất khó nhìn, vì vậy... sao cậu không đi chỗ khác chơi đi...”
Lâm Kiều nhận ra Tống Vân không phải là người dân ở đây. Những người tới đây nếu không phải là người dân địa phương thì sẽ là khách du lịch, nên Lâm Kiều đoán Tống Vân đến đây để du lịch.
Nghe những lời này của Lâm Kiều, Tống Vân mới nhận ra rằng việc cô cứ nhìn chằm chằm vào người khác là không lịch sự. Điều này khiến Lâm Kiều cho rằng cô rất tò mò về vết bớt trên mặt mình. Tống Vân đang định giải thích thì nghe thấy giọng nói dễ nghe và trong trẻo của Lâm Kiều:
“Ừm... Phong cảnh lúc hoàng hôn bên kia sông rất đẹp, cậu đi đi, thời gian sẽ đến rất nhanh.” Lâm Kiều giới thiệu một chút rồi dừng lại, lúc này khuôn mặt của cậu trắng hơn bao giờ hết, ngược lại đôi tai càng ngày càng đỏ hơn:
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi, những việc này tôi có thể tự mình làm được... Chúc... Chúc cậu đi chơi vui vẻ”. Lâm Kiều nghĩ đến cô gái này sắp rời đi, trong lòng cậu có chút không đành lòng. Không phải là cậu không muốn mà là vì cậu cảm thấy bản thân rất xấu. Cậu sao có thể lòng tham không đáy mà kỳ vọng vào nàng tiên sẽ ở bên cạnh cậu. Cô ấy và cậu là hai người đến từ hai thế giới.
Tống Vân không cắt ngang lời nói ngắt quãng của Lâm Kiều. Cậu ấy có vẻ rất căng thẳng khi nói chuyện với cô, hai tai đỏ bừng thật đáng yêu. Tống Vân, người có nội tâm của người 25 tuổi, trái tim cô hơi tan chảy.
“Đó là lí do khiến cậu luôn cúi đầu xuống, bởi vì sợ tôi nhìn thấy mặt của cậu sao?”
Tống Vận vừa nói vừa cúi người đến gần Lâm Kiều, có thể nói là mặt đối mặt với cậu. Cậu đang nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cô nhìn khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Lâm Kiều, sau đó nở một nụ cười tươi và rạng rỡ: “Không xấu, chẳng phải là bình thường sao? Giống như tôi, đều có hai mắt, một mũi và một miệng.” Tống Vân nhìn đôi mắt của Lâm Kiều, đôi mắt hạnh trong trẻo giống như kiếp trước, con ngươi màu nâu phản chiếu hình ảnh của cô. Tống Vân nghĩ rằng đối với con trai thì kiểu mắt hạnh này sẽ rất hài hòa và đẹp. Hơn nữa mắt hạnh lại được phối hợp với đường nét khuôn mặt góc cạnh của Lâm Kiều, sự kết hợp này thực sự rất phù hợp. Không biết là do ăn uống không đủ dinh dưỡng hay là do nguyên nhân nào khác mà đôi mắt của Tống Vân đen trắng rõ ràng còn tóc và con ngươi của Lâm Kiều hoàn toàn khác biết, chúng đều có màu nhạt hơn. Hơn nữa tại sao lông mi của Lâm Kiều có thể dài như vậy, thậm chí còn dài hơn cả lông mi của cô. Ngay lúc này, bởi vì bị cô nhìn ở khoảng cách rất gần nên hàng mi của cậu hơi rung rung. Phải làm sao bây giờ, Tống Vân cảm thấy hàng lông mi kia rũ xuống tựa như sợi tơ quét qua trong lòng cô, khiến cô ngứa ngáy "Không được, không được, mình không thể khiến tiểu Lâm Kiều đáng thương bị dọa sợ được". Nghĩ đến điều đó bản thân Tống Vân cũng đỏ mặt, cảm thấy trái tim cũng đập nhanh hơn. Cô lui về chỗ ngồi, cảm thấy hơi chột dạ, cô sờ sờ mũi nói: “Tôi không hề thấy khó coi, mắt của cậu rất đẹp, lông mi cũng rất dài, tôi rất ước ao được như vậy!” Vì Tống Vân muốn Lâm Kiều tự tin hơn nên cô đã khen Lâm Kiều hết lời.
Lâm Kiều nghe tiên nữ khen mình, ngượng ngùng không biết nhìn đi đâu. Mà vừa nãy tiên nữ ở gần cậu như vậy, cô rất trắng trẻo, đôi mắt đen láy, rất hoạt bát. Mũi của cô cũng rất thanh tú, trên người có mùi thơm thoang thoảng như có như không.
“Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi đi, tôi rất xấu sao?” Tống Vân cố ý nói.
“Không... không có... cậu rất đẹp!” Lâm Kiều mười lăm tuổi ngây thơ đến mức lập tức bị mê hoặc. Dường như Lâm Kiều cũng nhận ra những gì cậu vừa nói và ngay lập tức khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Tống Vân nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Lâm Kiều, trong lòng có chút vui mừng thầm. Cô nhớ lại kiếp trước Lâm Kiều khiến cô có cảm giác như thế nào, Chu Minh Triết còn nói rằng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Lâm Kiều vẫn luôn gọi tên cô. Vì vậy Tống Vân đoán rằng có lẽ kiếp trước Lâm Kiều đã yêu thầm cô, vậy cậu bắt đầu yêu thầm cô từ khi nào? Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu? Chỉ tưởng tượng thôi mà Tống Vân đã cảm thấy hơi kích động rồi, chỉ là kiếp trước, khi đã cận kề cái chết, cô không còn tâm tư để nhận biết tình cảm yêu mến của con trai.
“Tôi nói tôi sẽ sửa lại những chiếc vòng tay này cho cậu, tôi sao có thể rời đi được? Hơn nữa hôm nay tôi cũng mệt mỏi, không muốn dạo chơi nữa, đúng lúc có thể ở đây nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đi xem hoàng hôn mà cậu đã nhắc đến”. Tống Vân rất vất vả mới có thể tìm được cậu, cô chắc chắn sẽ không rời đi. Trong lòng Tống Vân đã hạ quyết tâm, nếu những ngày tiếp theo cậu vẫn đến thị trấn thì cô sẽ luôn bám theo cậu. Tóm lại, mặc kệ cậu có thích hay không thì cuộc đời này cô cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Suy cho cùng, kiếp trước vì cô mà cậu đã phải trả giá rất nhiều, thậm chí còn mất đi mạng sống.
Vừa nói, Tống Vân vừa nhặt chuỗi hạt lên và xâu lại. Thấy Tống Vân bắt đầu xâu vòng tay, Lâm Kiều cũng tiếp tục xâu chiếc vòng tay còn dang dở trên tay mình. "Tiên nữ không rời đi" trong lòng Lâm Kiều có một chút vui mừng.
Chẳng bao lâu, với sự cố gắng của hai người, những chiếc vòng tay đều đã được sửa chữa xong. Lâm Kiều nhìn chiếc vòng tay mà hai người đã xâu. Rõ ràng vòng tay mà Tống Vân xâu đẹp hơn. Cả việc phối hợp màu sắc giữa các hạt châu và kích thước của vòng tay, cái nào cũng tốt hơn vòng tay của cậu làm, thậm chí còn có những cái có kiểu dáng lạ mắt. “Cậu xâu vòng tay thật đẹp!” Sau khi ở bên nhau cả buổi trưa và mấy tiếng buổi chiều, Lâm Kiều cũng đã thả lỏng hơn, thỉnh thoảng cậu nói một hai câu với cô gái chỉ có ý tốt với mình.