Chương 9: Cậu muốn cố gắng để có thể đến gần cô hơn

Tống Vân nghe Lâm Kiều khen ngợi mình, cũng rất tự hào mà khoe: “Đúng vậy, tôi thường đọc một số tạp chí trang sức và tạp chí thời trang!” Nói xong cô nở một nụ cười vui vẻ với Lâm Kiều.

Lâm Kiều nhìn thấy cô gái cười vui vẻ như vậy, trong lòng rất vui mừng, hóa ra lời nói của cậu cũng có thể khiến người khác vui vẻ.

“Bây giờ còn khá sớm, chúng ta có thể chọn một chỗ để dựng một cái quầy để bán hàng”. Tống Vân đề nghị.

Lâm Kiều không muốn cho Tống Vân đi theo mình, dù sao cậu cũng khiến cô đã mất nhiều thời gian. Nhưng mà Tống Vân lại đưa ra rất nhiều lý do để thuyết phục cậu. Cuối cùng Lâm Kiều cũng đồng ý cho Tống Vân đi cùng. Cả hai quyết định bày sạp bán hàng. Họ chọn một khu vực nghỉ ngơi cạnh sông Lạc Khê, cách đường phố nhộn nhịp của danh lam thắng cảnh không xa, nhiều người sẽ chọn đến nghỉ chân, ban quản lý đô thị danh lam thắng cảnh trong thị trấn cũng sẽ không đến đây.

Lâm Kiều vốn là một người trầm tính ít nói, khi bán đồ cũng chỉ nói vài câu: “Anh có cần một chiếc vòng tay không? Nó được làm thủ công”. “Anh có thể giữ nó làm kỷ niệm hoặc tặng cho người thân”. Vì vậy, Tống Vân nhận ra mặc dù hơn nửa buổi chiều đã trôi qua, rất nhiều khách du lịch đang nghỉ ngơi ở đây nhưng vòng tay của Lâm Kiều mới bán được có mấy chiếc. Cô cảm thấy hơi lo lắng và phải nghĩ ra cách để Lâm Kiều bán được nhiều hơn, như vậy ít nhất cũng có thể sẽ cải thiện được cuộc sống của cậu. Tuy rằng Tống Vân có thể đưa tiền rồi bỏ chạy giống như kiếp trước nhưng khi nhìn chàng trai bên cạnh, Tống Vân nghĩ lần này cô muốn đi cùng cậu nhiều hơn.

Tống Vân nhìn thấy mọi người xung quanh đang nghỉ ngơi, vẻ mặt có chút mệt mỏi, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng. Tống Vân quay người lại, nhặt mấy chiếc vòng tay Lâm Kiều đặt dưới đất đeo lên tay, trong đó có một chiếc được làm bằng một chiếc chuông đồng cũ màu vàng treo rủ xuống.

“Vòng tay đang giảm giá đây. Mọi người có thể xem và chọn một chiếc. Mười đồng một chiếc.” Giọng nói trong trẻo của Tống Vân rất thu hút người nghe, khiến không ít người quay đầu lại nhìn. Sau đó mọi người nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng có khuôn mặt trong sáng đang nhảy múa. Điệu múa của cô chắc là múa một điệu múa dân tộc, chỉ thấy cô gái này có lúc đưa tay lên, đầu cúi xuống, có lúc lại chậm rãi mà nhẹ nhàng hạ tay xuống, dáng vẻ vô cùng đẹp mắt. Chuông trên cổ tay nương theo điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển tạo ra âm thanh "leng keng leng keng" rất dễ nghe. Âm thanh nhẹ nhàng của chiếc chuông đã thu hút sự chú ý của một nhóm du khách, thế là mọi người trong lúc mệt mỏi thưởng thức vũ điệu đẹp mắt trước mặt. Mặc dù không có nhạc đệm nhưng vừa nhìn cũng biết được vũ đạo của cô gái đã được trải qua đào tạo, nhiều người trong số họ còn đánh nhịp theo Tống Vân.

Sau khi Tống Vân nhảy xong một bài múa, các du khách đã đồng loạt vỗ tay tán thưởng. Lâm Kiều cũng vỗ tay một cách máy móc. Dường như cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần sau điệu nhảy duyên dáng vừa rồi của cô, ánh mắt vẫn đang theo dõi sát sao từng cử động của cô. Chỉ là Tống Vân không kịp nhìn phản ứng của Lâm Kiều, bởi vì có mấy du khách tới mua vòng tay: “Cô bé nhảy rất đẹp, những chiếc vòng tay này mang đậm màu sắc cổ xưa, tôi sẽ chọn hai chiếc cho con gái tôi”. “Đúng vậy, tiếng chuông hay thật, tôi muốn mua một cái cho bạn tôi”....Có mấy du khách vừa tới nhìn thấy phía trước quầy hàng bán vòng tay đang hot như vậy nên cũng vội chạy tới để góp vui, nhìn thấy tất cả mọi người đều mua nên không kiềm chế được mà quyết định cũng mua một chiếc. Cứ như vậy, công việc buôn bán của Tống Vân bận tíu tít và sau một thời gian chỉ còn lại một vài chiếc vòng tay với màu sắc không đẹp lắm.

Sau khi tất cả khách hàng rời đi, Tống Vân vui vẻ đếm tiền: “Lâm Kiều, cậu nhìn này, chúng ta đã bán được 320 tệ (khoảng hơn 1 triệu VND)!” Khi Tống Vân hào hứng đưa tiền cho Lâm Kiều, cô nhận ra rằng dường như từ nãy đến giờ Lâm Kiều đều giữ im lặng. “Cậu làm sao vậy?” Tống Vân hỏi. Thái độ của cô thận trọng từng li từng tí. Cô sợ Lâm Kiều không thích cô giúp đỡ cậu một cách trắng trợn như vậy. Dù sao cậu cũng có lòng tự trọng rất lớn. Sau này Tống Vân mới biết rằng tuy Lâm Kiều có lòng tự trọng rất cao nhưng đó chỉ là đối với người khác, còn đối với cô dường như luôn là một ngoại lệ.

“Vũ đạo khi nãy của cậu rất đẹp... ngoài ra cũng cảm ơn cậu. Nếu hôm nay không có cậu thì tôi cũng không bán được nhiều như vậy.” Dường như đôi mắt nâu của Lâm Kiều đang sáng lấp lánh. Cậu nhìn Tống Vân một cách nghiêm túc và nói: “Tôi sẽ chia cho cậu một nửa số tiền này.” Lâm Kiều nghĩ rằng mình không có gì để báo đáp cho Tống Vân. Mặc dù bà nội cũng đang cần tiền gấp nhưng ngày mai cậu có thể quay lại hoặc làm công việc khác để kiếm tiền.

Nghe Lâm Kiều nói vậy, Tống Vân cảm thấy cậu đúng là một kẻ ngốc. Rõ ràng cậu đang thiếu tiền như vậy mà vẫn muốn chia cho cô một nửa số tiền: “Không cần đâu, cậu đưa cho tôi cái này là được rồi. Tôi rất thích chiếc vòng tay này.” Tống Vân vừa nói vừa lắc cổ tay, chiếc vòng trên cổ tay phát ra tiếng chuông lanh lảnh. Chiếc vòng tay trong tay Tống Vân vẫn luôn ở trong tay cô, cô không hề có suy nghĩ sẽ bán đi, bởi vì nó được Lâm Kiều làm vào buổi chiều theo chỉ dẫn của Tống Vân. Tống Vân muốn giữ nó lại.

Lâm Kiều nhìn làn da trắng như tuyết của cô, trên cổ tay còn nhìn rõ những mạch máu màu xanh lam. Chiếc vòng tay có những hạt châu màu đỏ long lanh mang một vẻ đẹp khác biệt. Khi cô di chuyển, chiếc chuông treo ở cuối chiếc vòng tay phát ra một âm thanh dễ nghe. Âm thanh này dường như phảng phất gõ vào trái tim cậu. Vừa rồi, lần đầu tiên trong lòng Tiểu Lâm Kiều có mục tiêu rõ ràng. Cậu nghĩ sau này mình phải cố gắng hơn nữa thì mới có cơ hội gặp lại cô, xuất hiện trong thế giới của cô. Cho dù tương lai họ sẽ không còn lý do nào để gặp nhau nhưng cậu vẫn muốn đuổi theo ánh sáng của mình.

“Chỉ cần cậu thích là được.” Lần đầu tiên Lâm Kiều ngượng ngùng cười với Tống Vân. Mặc dù chỉ là nụ cười cực kỳ nhẹ, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên, nhưng Tống Vân biết lúc này Lâm Kiều đang cười với cô.