Chương 7: Tên tôi là Lâm Kiều

Tống Vân nhìn cậu thiếu niên cúi đầu thấp đến mức gần như chạm đất. Cô nghĩ thầm có phải khi Lâm Kiều còn nhỏ cũng bị bắt nạt như vậy không? Nghĩ đến đây Tống Vân cảm thấy đau lòng không thôi. Cô phải sớm tìm thấy Lâm Kiều, bảo vệ cậu, mang đến cho cậu thật nhiều hơi ấm. Tống Vân cảm thấy hình như cô vừa nhắc đến điều gì đó khiến cậu thiếu niên rất nhạy cảm. Vì vậy cô cảm thấy hơi áy náy. Cô duỗi cánh tay mảnh khảnh, mềm mại của mình ra để chuyển chủ đề: "Xin chào! Tôi tên là Tống Vân, Vân có nghĩa là mây, mây trong đám mây. Còn cậu thì sao?" Mục đích ban đầu của Tống Vân là tìm gặp một người địa phương, như vậy cô sẽ dễ dàng tìm thấy Lâm Kiều hơn. Nhưng khi cậu thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, Tống Vân cảm thấy khuôn mặt của thiếu niên này có chút giống Lâm Kiều. Tống Vân cảm thấy bản thân bị choáng váng rồi.

Phải mất một lúc cậu thiếu niên mới run rẩy đưa tay ra. Trước khi đưa tay ra cậu đã xoa tay vào quần áo của mình vì cậu sợ tay mình không sạch. Cậu biết rằng bắt tay có nghĩa là tình bạn. Cậu cũng nghĩ mình không thể không lịch sự với những người đã giúp đỡ mình nên lấy hết can đảm để nói: "Cậu... à, tôi tên Lâm Kiều, Kiều có nghĩa là cầu, cầu trong cây cầu."

Tống Vân nghĩ nhất định là tai cô có vấn đề nên đã nghe nhầm rồi. Vì quá kích động nên Tống Vân nói hơi lớn tiếng: "Cậu nói lại tôi nghe, tên của cậu là gì?" Sau khi bắt tay với Tống Vân xong, cậu đang định rút tay lại thì lại bị Tống Vân nắm chặt lấy. Mà cậu lại cho rằng do cậu nói quá nhỏ nên Tống Vân không nghe rõ, cậu cẩn thận nhắc lại: “Tên của tôi là Lâm Kiều…”

Từ lúc Tống Vân chạm vào lòng bàn tay cậu, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể của cậu lập tức căng cứng, tựa hồ có chút run rẩy. Nhưng Tống Vân quá kích động nên cô không chú ý tới phản ứng của cậu. Tống Vân nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, nhìn đi nhìn lại, hình như thật sự là Lâm Kiều. Sau khi cẩn thận nhận dạng các đường nét trên khuôn mặt, đúng là những đường nét đó. Chỉ là hiện tại Lâm Kiều còn nhỏ, cậu vừa gầy lại vừa đen, ở cằm bên phải có một vết bớt lớn màu nâu, trông cũng không xấu lắm. Ngược lại nhìn giống như một hình xăm càng tạo thêm nét mạnh mẽ cho khuôn mặt.

Cảm giác được cô đang nhìn mình chằm chằm, Lâm Kiều lập tức cúi đầu. Không biết tại sao nhưng cậu lại không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

Tống Vân cho rằng đây là trùng hợp sao? Có phải kiếp trước cô cũng gặp Lâm Kiều ở đây không? Chỉ là kiếp trước, khi cô nghe thấy đám con trai hư hỏng mắng “đồ con hoang không cha không mẹ”.

Những lời này khiến trong đầu cô vang lên lời bàn luận khe khẽ của những người thân thích sau lưng cô, nói rằng sau khi bố mẹ cô ly hôn, bố cô lấy người khác và sinh ra một đứa con trai. Sau này chắc chắn không quan tâm đến cô, đến khi bản thân cô không có cha mẹ sẽ bị bỏ rơi. Lúc đó Tống Vân rất tức giận, cô nhặt hòn đá ở đầu ngõ lao vào: “Chúng mày mắng ai không có cha mẹ, mấy đứa lắm mồm mới là đồ xấu xí.”

Mấy đứa trẻ nghịch ngợm vừa nhìn thấy tình hình không ổn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Chỉ còn lại cậu thiếu niên gầy gò bị bắt nạt đang nằm xuống đất nhặt mấy chiếc vòng tay của mình. Tống Vân tức giận nhưng lại không có chỗ để xả giận. Cô giật một túi vòng tay trong ngực cậu và nhét vài trăm đồng vào tay cậu, sau đó cô nhanh chóng xoay người rời đi.

Vì vậy lúc đó cô không nhìn rõ mặt cậu thiếu niên như bây giờ và cô cũng không hỏi tên của cậu.

Vì thế nên kiếp trước cô đã bỏ qua Lâm Kiều như vậy sao? Còn Lâm Kiều thì sao? Cô nhớ đến thời gian khi cô đang nằm trên giường bệnh, Tống Vân vô tình hỏi Lâm Kiều: “Có phải trước khi học cấp ba chúng ta đã quen nhau rồi không?” Lúc đó Lâm Kiều chỉ cười nhẹ mà không trả lời cô. Thật ra ở kiếp trước Tống Vân đã nghe trợ lý nói Lâm Kiều là người ít nói ít cười, trên người cậu luôn có một cảm giác bi quan chán đời, luôn khiến người khác cảm thấy xa cách, rất khó để gần gũi. Nhưng Lâm Kiều vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt với người đang ngồi trên giường bệnh là cô. Cậu chủ động ngồi trước giường bệnh của cô mà không nói một lời. Đến bây giờ Tống Vân còn nhớ rõ những điều này, bất giác khóe miệng của cô hơi nhếch lên.

Cho nên Lâm Kiều luôn nhớ rõ cô, phải chăng là do hành động vô ý của cô đã giúp đỡ cậu, cho nên kiếp trước... Người xưa có câu: "Đời người một cuộc trả vay, Nhận ơn một giọt báo ơn một dòng", Tống Vân nghĩ rằng có lẽ Lâm Kiều đã thực hành câu nói của người xưa một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Tống Vân cảm thấy Lâm Kiều thật sự khiến người khác phải đau lòng, cho dù là Lâm Kiều ở kiếp trước hay là Lâm Kiều nhỏ bé trước mặt cô bây giờ.

Trong lòng Tống Vân không kiềm chế được cảm giác chua xót. Cho đến khi cô cảm thấy bàn tay trong tay mình hơi dùng lực, dường như muốn rút ra, Tống Vận xấu hổ phát hiện ra mình vẫn đang nắm tay của cậu, hơn nữa còn nắm rất chặt... Ngay lập tức Tống Vân buông tay cậu ra. Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng thật tốt, cô nói: "Cậu có bị thương ở đâu không? Nếu không sao thì chúng ta tìm chỗ để xâu lại những hạt châu này, chúng vẫn có thể bán được. Chúng ta làm ở đây thật không tiện."

Thời điểm Tống Vân buông tay cậu ra, trong lòng Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút không lỡ. Mặc dù cậu không quen bị người khác chạm vào nhưng bàn tay của cô thật sự rất mềm mại và ấm áp, khác hoàn toàn với bàn tay thô ráp của cậu.

Thực sự Lâm Kiều cũng không biết tại sao cậu lại đi theo cô. Chỉ là ngay từ đầu cậu đã bị hấp dẫn sâu sắc bởi cô gái đã giúp đỡ cậu.

Cô là người đẹp nhất mà cậu từng thấy. Cô mặc váy trắng xinh đẹp đến mức trong suy nghĩ non nớt của cậu không có từ nào có thể diễn tả được. Cô giống như ánh nắng mặt trời, cả người tỏa ra luồng khí ấm áp khiến cho Lâm Kiều không có cách nào từ chối mà đi theo cô. Lâm Kiều nghĩ rằng sẽ không bao giờ cậu có thể gặp lại ánh sáng ấm áp như vậy nữa nên cậu muốn để mình ở lại với ánh sáng một lúc, rồi quay trở lại thế giới bóng tối của mình. Chỉ là vào lúc này Lâm Kiều không hề biết rằng người đã nhìn thấy ánh sáng sẽ không chịu nổi bóng tối nữa. Tất cả thời gian sau này cũng sẽ không ngừng đuổi theo tia sáng này. Điều khiến Lâm Kiều càng bất ngờ hơn là trong những ngày khó khăn sắp tới, tia sáng này cũng sẽ chủ động lao tới cậu, mang đến cho cậu sự ấm áp và hy vọng.

Tống Vân kéo Lâm Kiều ngồi ở trên bãi cỏ nơi có bóng râm: "Cậu lấy những hạt châu bị đứt ra đi." Lâm Kiều nghe lời cẩn thận trải những hạt châu lên trên mảnh vải cậu mang theo. Tống Vân lặng lẽ gửi tin nhắn cho hướng dẫn viên du lịch. Cô nói mình hơi mệt nên buổi chiều không đi cùng đoàn mà trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi.

Tống Vân gửi tin nhắn và đợi người hướng dẫn trả lời. Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của hướng dẫn viên du lịch, Tống Vận bỏ điện thoại vào túi và tập trung giúp cậu xâu vòng tay. Tống Vân nhìn thấy bàn tay to của Lâm Kiều đang sắp xếp những hạt châu đầy màu sắc. Cô nhận thấy bàn tay của Lâm Kiều là bàn tay thường xuyên làm việc, các đốt ngón tay hơi to, móng tay được cắt tỉa ngắn và sạch sẽ, còn có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay có một vài chỗ có nốt chai mỏng.

Bên cạnh bãi cỏ họ đang ngồi là dòng suối chảy qua trấn Đồng Khâu. Nước suối trong vắt lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Địa thế của trấn Đồng Khâu tương đối cao và vị trí xa xôi nên mùa hè cũng không nóng bức như những đô thị lớn ở Ứng Thành. Ngược lại thỉnh thoảng lại có những cơn gió nhẹ mang theo hơi thở của cỏ xanh cũng có thể xua tan một phần cái nóng.

Thế nhưng đối với Tống Vân những cơn gió nhẹ này căn bản không có tác dụng gì. Lúc này cô cảm thấy mình càng ngày càng nóng, không thở được. Cô cũng không biết là do thời tiết thực sự nóng hay vì cô quá phấn khích khi thấy Lâm Kiều vẫn còn sống. Làn da của Lâm Kiều khi còn nhỏ đen sạm và khỏe mạnh, không trắng trẻo như khi Tống Vân nhìn thấy cậu ở kiếp trước. Có lẽ vì điều kiện sống nghèo nàn nên Lâm Kiều 15 tuổi gầy hơn nhiều so với những thiếu niên cũng trang lứa.

Tuy nhiên cậu vẫn cao khoảng 1m73. Cậu vẫn cúi đầu, gió thổi tung mái tóc nâu mềm mại. Có lẽ do cậu quá tập trung, Tống Vân phát hiện trán Lâm Kiều hơi đổ mồ hôi.

Tống Vân lấy ra một ít khăn giấy định đưa cho cậu. Lúc Tống Vân chuẩn bị đưa tay về phía Lâm Kiều, Lâm Kiều đột nhiên lùi lại. Chỉ là hành động này cũng khiến Tống Vân sợ hãi. Tống Vân lúng túng dừng lại, sau đó cô đặt khăn giấy lên tấm vải trước mặt Lâm Kiều.

Lâm Kiều cũng tự trách hành vi vừa xong của mình không được lịch sự. Thực ra cậu có thể cảm nhận được cô luôn nhìn mình. Ánh mắt của cô khiến cậu cảm thấy cực kỳ hồi hộp, bởi vì cậu không biết cho đến cuối cùng là cô đang nhìn cái gì? Cô tò mò về vết bớt trên mặt cậu sao? Hay là do trên người cậu bẩn sau khi bị đẩy ngã xuống đất? Càng suy đoán Lâm Kiều càng cảm tay chân luống cuống, không biết phải làm sao. Vì vậy, cậu nôn nóng đến mức toát mồ hôi.