Chương 38: Lợi thế của sự xinh đẹp

Vẻ mặt Tống Vân vui vẻ mỉm cười nhìn thấy nhiều người vây quanh chỗ ngồi của Lâm Kiều. Lần này chắc Lâm Kiều đã cảm nhận được một chút về tình bạn rồi nhỉ?

Mà lúc này Lâm Kiều nhìn về phía Tống Vân, thấy người con gái có đôi mi cong lên và cười với mình, tim Lâm Kiều như vừa lỡ mất một nhịp.

Tống Vân thấy Lâm Kiều nhìn mình thì liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức cúi đầu, sau đó mới kịp phản ứng lại rằng Lâm Kiều đang tuyệt giao với mình! Nụ cười tươi trên khuôn mặt liền biến mất.

Mà những bạn học đang ở gần Lâm Kiều đương nhiên cũng thấy được cảnh tượng này, nhưng thứ bọn họ nhìn được chính là vẻ mặt vô tình thường ngày của Lâm Kiều lại đang nhìn Tống Vân cúi đầu vẻ xấu hổ.

Chậc chậc, chắc chắn giữa hai người có chuyện gì đó. Mấy người bạn học nhìn nhau, trong lòng dường như đều nghĩ đến chuyện đã đi cùng nhau.

Phần lớn học sinh trường cấp ba Ứng Thành ở bên ngoài, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh thấy khoảng cách quá xa nên đã chọn ở lại trường ăn trưa. Cho nên lúc Tống Vân và Cao Tích Chi đến ăn cơm thì đã hết chỗ ngồi. Hai người phải tìm một hồi lâu mới phát hiện ra hai chỗ, nhưng khi Tống Vân mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy người bên cạnh đang gọi tên Lâm Kiều:

“Này, tôi nghe nói hôm nay lớp 1 có người trộm đồ, tên ăn trộm là Lâm Kiều hay là Tôn Xương vậy? Sao tôi không nhớ rõ nhỉ…” Tống Vân chỉ nghe người con trai đối diện nói.

“Hừ, chắc chắn là Lâm Kiều” Tống Vân nghe tên vừa béo vừa lùn bên cạnh đang nói với vẻ giễu cợt.

“Sao cậu biết, cậu cũng nghe được sao?”

“Tôi và Lâm Kiều học cùng hồi tiểu học. Lúc bé, tay chân cậu ta không hề sạch sẽ, suýt nữa còn bị người ta đánh chết. Bây giờ còn dám trộm đồ, tôi thấy rác rưởi vĩnh viễn là rác rưởi.”

Quả thật sau đó Trần Long mới biết là Lâm Kiều bị đổ oan, hắn vẫn là thành viên của một băng đảng nhỏ chuyên đánh người. Nhưng sau đó lại bị cái tên tiểu tử thối Lâm Kiều ra ám hiệu cho con chó săn lớn đuổi theo, hại hắn phải chạy ba vòng quanh thôn!

Chân hắn như gãy rời vì chạy, cuối cùng trên người còn bị cắn vài phát, còn phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại. Ngày hôm sau chân đau, chỗ bị cắn đau, chỗ tiêm ở cánh tay cũng đau, sau đó về nhà bị cả bố lẫn mẹ đánh cho, lại càng đau. Cho nên lúc này hắn muốn bất chấp mọi thứ mà bôi đen Lâm Kiều!

Đúng lúc hắn chuẩn bị cùng bạn học nói thêm nhiều chuyện khác về Lâm Kiều, đột nhiên cảm thấy một bóng người ở bên cạnh đứng dậy, sau đó trên đầu có dòng nước nóng đan từ từ chảy xuống…

“Mẹ kiếp, đứa nào bị tâm thần, chán sống rồi đúng không không, mẹ nhà mày…” Lúc Trần Long đang định chửi thề, xoay người nhìn sang bên cạnh lại là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa giống như là hoa khôi mới trên diễn đàn.

Đôi mắt hơi hếch lên vì tức giận nhìn còn càng thêm quyến rũ, đuôi mắt hơi đỏ lên, giống như đang trừng mắt với hắn, làm Trần Long không nói ra những lời chửi thề, thậm chí khi bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt ấy thì tim còn đập nhanh hơn, mẹ nó, đẹp quá…

“Cậu… Cậu làm gì…” Khi thế Trần Long lập tức giảm đi, thấy Cao Tích Chi cố nhịn cười xem ra xinh đẹp cũng rất hữu dụng, ít nhất thì khi canh trứng rong biển đột nhiên văng vào mặt người khác cũng không bị đánh…

“Còn dám nói lung tung thì trên đầu cậu không còn là canh trứng gà rong biển nữa đâu!” Tống Vân hùng hổ cảnh cáo nói: “Lâm Kiều không trộm đồ, trước kia không, hiện tại càng không!”

Tống Vân nói xong thì kéo Cao Tích Chi xoay người rời đi ngay, để lại Trần Long đang lau nước canh trên mặt, vẻ mặt khó hiểu. Bản thân hắn là đang bị nữ thần dạy dỗ sao? Hay là vì hắn nói xấu Lâm Kiều?

Lúc này cũng có một vài bạn học lớp 1 đang ăn cơm, nhìn thấy dường như Tống Vân vì bảo vệ Lâm Kiều mà nổi cáu với người khác, kích động đến mức chọc tức đối phương, bọn họ lại phát hiện ra bằng chứng con gái nhà giàu có chuyện chuyện gì đó với chàng trai nhà nghèo! Kích động như vậy thì làm sao bây giờ!

Tống Vân kéo Cao Tích Chi chạy đi thật xa: “Tích Tích, thực sự xin lỗi, hại cậu không được ăn cơm rồi. Tớ sẽ mời cậu ra bên ngoài ăn món ngon!” Tống Vân vừa thở vừa nói.

“Cậu chạy trốn cũng nhanh thật, nếu không phải cậu kéo tớ, chắc chắn tớ sẽ không theo kịp!” Mặt Cao Tích Chi đỏ bừng vì chạy vội.

Tống Vân nhìn Tích Tích bị bản thân kéo đi chạy trốn chật vật như vậy thì nở nụ cười: “Nếu không chạy nhanh, người kia kịp phản ứng lại, đánh chúng ta mất! Tớ cũng không thể ném cậu ở đó được.”

“Vừa nãy thấy cậu khí thế như vậy tớ còn tưởng rằng cậu không sợ bị đánh nữa!” Cao Tích Chi bị Tống Vân chọc cười.

“Sao không sợ, hắn béo như vậy, tớ có là mèo công phu ba chân chắc chắn cũng đánh không lại.” Hai cô gái ồn ào cãi nhau đi ra khỏi trường.