Chương 18: Đừng ngồi ở đây

Tống Vân đang ăn cơm với mẹ không khỏi mỉm cười: "Ngày khai giảng của các con vui lắm phải không? Xem ra con gái chúng ta rất thích học nha!" Trần Sơ nhìn con gái nói đùa.

Tống Vân hơi đỏ mặt khi nghe mẹ nói, cô vừa nhìn thấy tên Lâm Kiều trong danh sách lớp, chắc chắn Lâm Kiều cũng đã đến trường trung học số 1 Ứng Thành nhập học.

Điều này chứng tỏ cậu ấy không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trong kỳ nghỉ hè. Hơn nữa buổi chiều chắc chắn cô có thể gặp được Lâm Kiều, tâm trạng trở nên vô cùng tốt đẹp.

"Mặc dù con cũng thích học, nhưng con lại càng thích mẹ hơn, muốn ăn cơm với mẹ thật vui vẻ ạ!” Tống Vân tinh nghịch nháy mắt với Trần Sơ.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ như trước đây của con gái, Trần Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất quyết định ly hôn của bà cũng không khiến cô tổn thương quá nhiều.

Sau này bà càng muốn quan tâm đến con gái mình nhiều hơn, vì thế Trần Sơ cũng không vạch trần những lời ngon tiếng ngọt mà Tống Vân nói là để muốn an ủi mình.

Buổi chiều, những học sinh bắt đầu lục tục đến trường, học sinh mới vào trường hưng phấn đi về phía lớp học mới của mình, mong chờ xem bản thân sẽ gặp được những bạn học cùng lớp như thế nào.

Có lẽ chỉ có Lâm Kiều là không kỳ vọng vào việc mình sẽ gặp loại bạn học nào, thậm chí cậu còn hy vọng các bạn cùng lớp sẽ không chú ý đến mình, trong kiếp sống học sinh trước đây, cậu đã phải chịu quá nhiều sự ức hϊếp trong chính ngôi trường mà mình theo học.

Vì vậy Lâm Kiều lặng lẽ đi vào lớp học từ cửa sau, sau đó ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ phía bên kia cửa sau, lấy từ trong cặp sách ra mấy cuốn sách giáo khoa cũ rồi nhìn thoáng qua, thực tế cậu đã tự học đến chương trình của kì một lớp 11.

Học sinh lớp 10-1 lần lượt bước vào, ai cũng có chút háo hức khi được gặp các bạn học mới, vì thế cả một lớp trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn lên, không ai để ý đến Lâm Kiều ở hàng cuối cùng.

Có vài người đã kết được đồng minh, đồng ý ngồi cùng nhau, hàng cuối cùng chắc chắn không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho những học sinh mũi nhọn này, dù sao phần lớn họ đều đến đây để học tập, ai mà không muốn ngồi ở phía trước.

Vì vậy, không có ai đến quấy rầy Lâm Kiều đang đọc sách, xung quanh đều là tiếng nói chuyện sôi nổi, nhưng điều này dường như không ảnh hưởng đến việc đọc sách của Lâm Kiều, cậu đọc hết trang này đến trang khác.

Lâm Kiều thậm chí còn không nhận thấy rằng âm thanh trong lớp đột nhiên nhỏ dần lại, ngay khi Tống Vân bước vào lớp, có người lập tức phát hiện ra đây chính là nữ sinh đã khiến mọi người trên diễn đàn kinh ngạc ngày hôm qua.

Người thật thế mà trông còn đẹp hơn ảnh có độ phân giải cao nhiều! Ngũ quan tinh xảo, môi hồng, răng trắng ấy trông thực sự quá thuần khiết! Hơn nữa đôi mắt cô dường như thậm chí còn có khả năng quyến rũ người khác, nữ sinh lúc này vẫn còn mỉm cười lịch sự với họ, thế là xong, hoàn toàn bị quyến rũ!

Một số học sinh trong lòng đã bắt đầu than thở về sự bất công của Nữ Oa, cũng cùng là con người, mà sao lại có thể tạo cho người ta vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy!

Bởi vì trường học mới khai giảng, đồng phục mới còn chưa được phát nên mọi người đều mặc quần áo của mình đến, Tống Vân mặc một chiếc váy dài tay màu tím nhạt, tất trắng đến bắp chân cùng với giày trắng. Tóc cô được buộc cao theo kiểu đuôi ngựa, chỉ có vài sợi tóc buông lơi trên khuôn mặt một cách tự nhiên, khiến cô trở nên vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.

Khi Tống Vân bước vào lớp, mọi người đều đưa mắt nhìn theo cô, tất cả trở nên ăn ý không phát ra tiếng, không biết là bị vẻ đẹp của nữ sinh làm cho choáng váng hay là quá say mê chiêm ngưỡng vẻ đẹp nên không nói nên lời.

Nhìn thấy đôi chân thon dài trắng trẻo đi ngang qua, rất nhiều nam sinh không có bạn cùng bàn trong lòng không khỏi hy vọng rằng nữ sinh này sẽ dừng lại bên cạnh họ rồi chọn làm bạn cùng bàn với họ. Không biết cô có quen ai không.

Tống Vân đi vào bằng cửa trước, sau khi bước vào, cô bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lâm Kiều.

Sau khi lướt qua tất cả mọi người trong lớp một lượt, cuối cùng cô nhìn thấy một bóng người đang nghiêm túc đọc sách ở góc cửa sổ, kia không phải Lâm Kiều thì còn ai nữa. Vì thế Tống Vân mỉm cười với các bạn học khác rồi đi thẳng đến hàng cuối cùng.

Khi Tống Vân ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều, Lâm Kiều mới chợt nhận ra có điều gì đó khác lạ, hình như có người ngồi bên cạnh, với cả sao lớp học lại trở nên yên tĩnh thế nhỉ.

Lâm Kiều hoàn toàn không để ý tới người ngồi cạnh mình là ai, cậu đang chuẩn bị ngẩng đầu lên xem có phải giáo viên tới không.

Cậu vừa ngẩng đầu lên, liếc nhìn người bên cạnh, tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không, dừng lại vài giây, Lâm Kiều cứng ngắc quay đầu lại.

Nhìn nữ sinh trước mặt, đầu óc Lâm Kiều trống rỗng trong giây lát, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu cảm thấy các học sinh xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhìn thấy Tống Vân đang định nói chuyện với mình, Lâm Kiều có chút lo lắng: "Đừng ngồi ở chỗ này!"

Lời Tống Vân đang định nói bị Lâm Kiều chặn lại ở cổ họng, giọng nói của Lâm Kiều có chút lạnh lùng, hoàn toàn khác với giọng điệu của cậu trong kỳ nghỉ hè.

Tống Vân nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, miệng cô mấp máy, vừa mới hé miệng đã phải đóng lại, sau đó nhìn Lâm Kiều với ánh mắt hơi tủi thân, chờ đợi lời giải thích của cậu.

Những học sinh khác vì ánh mắt dõi theo Tống Vân nên lúc này mới nhận ra còn có một người khác ngồi ở hàng cuối cùng, lúc Lâm Kiều ngẩng đầu lên, rất nhiều người trong số đó đã nhìn vào hàm dưới bên má phải của cậu, phát hiện vết bớt màu nâu không nhỏ, nó chiếm một phần ba bên phải khuôn mặt của Lâm Kiều, kéo dài một đường đến cổ cậu.