Chương 17: Tớ không có hứng thú

Lâm Kiều gật đầu chào với Từ Hạo: “Xin chào.” Nói xong Lâm Kiều liền xoay người nhặt cặp sách trên giường lên, sau đó lại đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa ký túc xá cậu đã nghe mẹ Từ Hạo cảnh cáo Từ Hạo: “Mẹ đã đồng ý cho con sống trong ký túc xá của trường là để con có nhiều thời gian học tập, con đừng cho rằng sống ở ký túc xá trường là có thể không nghe lời. Để mẹ nói cho con biết, nếu bài kiểm tra cuối kỳ của học kỳ này con không đáp ứng được kỳ vọng của mẹ thì con có thể ngoan ngoãn về nhà ở với mẹ đi!” Khi Lâm Kiều bước đi càng ngày càng xa thì giọng nói gay gắt của mẹ Từ Hạo ngày càng nhỏ đi...

Lâm Kiều tìm thấy một sân thượng không có ai đến và liền bắt đầu đọc sách...

Điều cậu không biết vào lúc này chính là cô gái mà cậu luôn nghĩ bản thân mình đã đánh mất hiện tại đang làm thủ tục đăng ký, người đi cùng Tống Vân là Trần Sơ.

Bố Tống hôm nay có cuộc họp rất quan trọng nên không đến được, sáng sớm khi Tống Minh Uy ra ngoài, ông ấy liên tục nói với Tống Vân rằng bản thân sẽ không đi họp, sẽ đi cùng cô đến trường, sau khi được Tống Vân khuyên giải hết lời thì ông ấy liền tiếc nuối đi đến công ty.

Tống Vân không sống trong ký túc xá trường, cô vốn là người thành phố này, nhưng chỉ là biệt thự nhà họ Tống vẫn cách trường hơi xa, vốn dĩ bố Tống nói mỗi ngày ông sẽ cử tài xế đến đón con gái, nhưng Tống Vân không muốn bị các bạn cùng lớp nhìn thấy mình được xe sang đưa đón.

Xét cho cùng, trường trung học số 1 Ứng Thành là một trường trung học phổ thông công lập, hầu hết học sinh trong trường đều là con cái xuất thân từ những gia đình bình thường, tất nhiên cũng có một số ít gia đình giàu có coi trọng việc giáo dục tam quan* cho con của mình và sẵn sàng cho con mình đến trường công lập học. Xét cho cùng, trường trung học cơ sở số 1 Ứng Thành có chất lượng giảng dạy tốt nhất Ứng Thành.

*三观教育: Giáo dục tam quan là giáo dục quan điểm sống, giá trị và thế giới quan

Vì vậy, bố của Tống Vân đã mua cho Tống Vân một căn nhà nhỏ với giá cao ở khu vực các trường đại học đối diện trường, như vậy thì bình thường Tống Vân có thể sống ở đó, cũng sẽ có dì chăm sóc cho cuộc sống của con gái, cuối tuần Tống Vân thì có thể quay về biệt thự nhà họ Tống.

Điều này giống hệt như kiếp trước, chỉ khác là ở kiếp trước Tống Vân giận dỗi với bố mẹ nên cô không muốn quay về biệt thự nhà họ Tống, nhất quyết đòi sống ở bên ngoài.

Thủ tục đăng ký nhanh chóng được hoàn thành, Tống Vân nhìn các bạn học đến và đi, tự hỏi Lâm Kiều có đến hay không? Bản thân Tống Vân đang nghĩ tới Lâm Kiều nên cô không hề để ý tới những ánh mắt của các học sinh xung quanh đang đổ dồn về mình.

Một nhóm thanh thiếu niên và các cô gái mới vào cấp 3 đương nhiên rất quan tâm đến con người và sự vật xung quanh, đối với những người đẹp tự nhiên cũng sẽ chú ý đến nhiều hơn, mà Tống Vân là người được mọi người nhất trí rằng là người có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng có rất nhiều người đã lén chụp ảnh Tống Vân.

Cô gái dường như mang theo một khí chất khác với những người thường thì điều này sẽ làm bạn cảm thấy cô ấy so với những người không giống nhau.

Khi bạn bị cô ấy thu hút thì bạn sẽ phát hiện rằng cô gái này rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hơi hướng lên trên có chút quyến rũ, nhưng với con ngươi đen láy và chiếc mũi nhỏ xinh lại tràn đầy không khí đẹp đẽ của thiếu nữ, sự kết hợp trái ngược này khiến người ta không thể rời mắt.

Buổi trưa, Tống Vân cùng Trần Sơ ăn cơm, còn khi Lâm Kiều đi đến căng tin ăn xong rồi trở về ký túc xá, còn chưa bước vào cửa cậu liền nghe thấy Cao Lỗi đang la hét và nói về điều gì đó.

Đợi khi cậu mở cửa, Cao Lỗi nhìn thấy cậu liền lập tức kéo Lâm Kiều lại gần: “Lâm Kiều, năm nay trường chúng ta có một cô gái xinh đẹp đến, xinh đẹp như vậy, cậu nói nếu cô ấy có thể được xếp vào cùng lớp với chúng ta thì tốt quá.” Nói xong cậu ta liền cho Lâm Kiều xem bức ảnh Tống Vân mà cậu ta vừa tải xuống trên diễn đàn của trường.

Trong ảnh, cô gái mặc quần jean xanh nhạt, chân thẳng, áo màu vàng ngỗng khiến làn da cô gái trông trắng hơn. Độ phân giải của điện thoại di động thời đó chưa cao, cộng thêm việc chụp ở khoảng cách xa khiến đường nét khuôn mặt của cô gái có phần không rõ ràng, tuy nhiên điều này vẫn không thể che khuất được vẻ đẹp của cô gái.

Nếu Lâm Kiều nhìn cô, cậu nhất định sẽ nhận ra cô chính là cô gái mà cậu đang nghĩ đến. Nhưng chưa kịp đưa cho Lâm Kiều, tay Cao Lỗi đã bị Lâm Kiều kéo ra: “Tớ không có hứng thú.” Lâm Kiều không quen với việc bị người khác chạm vào, hơn nữa theo như lời của Cao Lỗi thì hai người họ học cùng một lớp.

“Đừng thờ ơ như thế, dù tớ không tự mình thi vào được lớp cao nhất nhưng bố mẹ tớ chỉ muốn tớ cảm nhận một chút hào quang của một học sinh trong lớp đứng đầu. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu tớ có thể cảm thụ được một hoặc hai điều gì đó, sau này tớ sẽ đi theo con đường của một sinh viên thể thao.” Cao Lỗi là một người có trái tim rộng lượng và miệng cũng nhanh nhảu, cậu ta còn cho rằng là Lâm Kiều không muốn để ý đến mình, một tên cặn bã, cậu ta vừa nhìn thấy điểm thi tuyển sinh cấp ba của Lâm Kiều trong danh sách lớp, và chúng cao đến đáng sợ.

Lâm Kiều có chút bất đắc dĩ nhìn người con trai to lớn ngốc nghếch này: “Không phải, tớ không thích người khác đến quá gần... hơn nữa tớ cũng không có hứng thú với con gái.” Sau khi Lâm Kiều nói xong câu cuối cùng, cậu liền thấy sắc mặt Cao Lỗi thay đổi, nhìn mình với đôi mắt mở to đầy kinh hãi.

Lâm Kiều nhận ra trong lời nói của cậu có sự mơ hồ nên không còn cách nào khác cậu đành phải nghiêm túc nói thêm một câu: “Tớ cũng không có hứng thú với con trai!”

Cao Lỗi dừng lại, sờ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Làm tớ sợ muốn chết, làm tớ sợ muốn chết....” giống như một nữ hoàng phim truyền hình, Cao Lỗi quay đầu lại nói đông nói tây với Lâm Kiều, Lâm Kiều phải ngồi trên giường của mình nghe âm thanh oa oa bên tai.

Cậu ta nói cái gì mà Lâm Kiều không nghe lọt tai được câu nào, anh đang nghĩ: “Dù có đẹp đến đâu thì liệu có đẹp bằng Tống Vân không? Tống Vân như là một tiên nữ!”

Lâm Kiều phục hồi tinh thần lại, đối mặt với Cao Lỗi vẫn đang huyên thuyên nói: “Nghỉ trưa sớm đi, buổi chiều chúng ta đến phòng học lấy sách, tớ xem Từ Hạo đều nên nghỉ ngơi rồi.” Cao Lỗi thấy rèm giường của Lâm Hạo bị kéo chặt, người cũng không phát ra tiếng động, liền vội vàng im miệng rồi cũng trèo lên giường.