Chương 14: Sự bỏ lỡ hoàn hảo

“Không có, chỉ là khi về già tôi sẽ bị ngã, lại gây thêm rắc rối cho Kiều nhi tốt bụng của mình mà thôi.” Trong đôi mắt già nua của bà Lâm dường như có một ít nước mắt: “Cháu trai, con làm sao vậy? Không vui sao? Là bởi vì bà sao? Bà không sao, đừng lo lắng.”

Dù sao bà cũng là người ở chung hằng ngày, bà Lâm vẫn có thể nhìn thấy sự chán nản từ trên người Lâm Kiều, bà Lâm cũng sợ Lâm Kiều gặp rắc rối mà không muốn nói với chính bà.

Lâm Kiều nghe được lời quan tâm từ bà nội thì suýt mất khống chế cảm xúc, cậu cúi đầu cẩn thận mở hộp cháo ra cho bà nội, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của chính mình.

“Không có, bà ơi, không phải con vui, chỉ lo cho bà thôi. Thôi nào bà, đến giờ ăn tối rồi, cháo thịt nạc và trứng bắc thảo, món bà thích ạ.” Lâm Kiều đưa cái thìa lên chuẩn bị bón cho bà nội, bây giờ tay của bà Lâm cũng không được tiện cho lắm.

“Cháu trai, con không ăn sao? Sao chỉ có một phần cháo?” Bà nội Lâm không há mồm, chỉ nhìn Lâm Kiều và hỏi.

Tay Lâm Kiều lại nhấc cái thìa lên, ý bảo bà nội Lâm há mồm ra: “Con ăn ở bên ngoài rồi mới mang về cho bà. Bà nhanh ăn đi!”

Hiện tại Lâm Kiều thật sự không muốn ăn uống, hơn nữa mấy ngày nay bà nội nằm viện đã tốn không ít tiền. Tiền cậu làm được trong kỳ nghỉ hè có khả năng sau khi trả viện phí cũng không còn dư.

Cậu còn muốn lên Ứng Thành học cấp ba, mặc dù được miễn giảm học phí nhờ thành tích học tập tốt, nhưng cậu vẫn cần có một chút sinh hoạt phí, hơn nữa cũng nên để lại chút tiền phòng trường hợp khẩn cấp cho bà nội. Cho nên cậu mới tạo ra một lời nói dối có ý tốt với bà.

Sau khi bà nội Lâm ăn cơm tối xong, cùng Lâm Kiều trò chuyện một lúc thì thấm mệt, Lâm Kiều liền đỡ bà nội nằm xuống ngủ. Màn đêm tĩnh lặng trong phòng bệnh, trong đầu Lâm Kiều lại nghĩ tới cô gái có đôi lông mày cong cong đang mỉm cười, mỗi lần hình ảnh nụ cười ấy xuất hiện trong đầu, lòng cậu lại nhói đau.

Chân ái của cuộc đời đang đùa với cậu, rõ ràng khiến cậu thấy được vẻ đẹp như vậy, để cậu thưởng thức vẻ đẹp ấy rồi lại cướp mất.

Nhưng Lâm Kiều chỉ cho phép bản thân buồn thêm một đêm này nữa, ngày mai cuộc sống vẫn tiếp tục, cậu cũng muốn nỗ lực hơn một chút, rời khỏi thôn này, đuổi theo hào quang của cậu, hy vọng một ngày nào đó bản thân sẽ đuổi kịp, sau đó nói một lời xin lỗi chân thành với nữ thần.

Tống Vân đã đợi từ ngày có ánh nắng tươi sáng đến tận khi có ánh trăng tròn, vẫn không chờ được chàng thiếu niên mà mình nhớ, cô cũng hơi thất vọng, nhưng lại càng lo lắng cho chàng trai trẻ ấy hơn, lo rằng liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, hoặc là do điện thoại mình tắt đúng lúc nên không nhận được điện thoại của cậu, cho nên đã bỏ lỡ cậu.

Nhìn khu danh lanh thắng cảnh càng càng ngày càng ít người, Tống Vân nghĩ đã trễ thế này Lâm Kiều chắc sẽ không quay lại đây, hơn nữa ban đêm tại cái thị trấn hẻo lánh này cũng hơi khiến người ta sợ hãi, cho nên Tống Vân cũng trở về nghỉ ở khách sạn.

Hai người cứ như vậy đã bỏ lỡ hoàn toàn. Hai ngày sau, Tống Vân vẫn luôn đợi điện thoại từ Lâm Kiều, nhưng không hề thấy cậu đến.

Cô muốn đi tìm Lâm Kiều, lại không biết nhà của Lâm Kiều ở chỗ nào, thế mà lần trước cô lại quên hỏi. Chuyến du lịch mà bố Tống đăng ký cho cô chỉ diễn ra trong vòng bốn ngày. Cuối cùng không có đủ thời gian để du ngoạn ở thi trấn nhỏ này, Tống Vân đành phải về Ứng Thành theo đoàn du lịch.

Mà lúc này Lâm Kiều đang chăm sóc cho bà nội ở bệnh viện, tiện thể chuẩn bị bài cho năm đầu học cấp ba. Hơn nữa trước đây cậu cũng đọc sách mỗi lúc rảnh rỗi, hiện tại cậu đã nhanh chóng tự học xong hết chương trình rồi.

Lâm Kiều có lẽ thông minh hơn một chút so với người thường, nhưng lại chăm chỉ hơn người khác rất nhiều. Cậu biết, chỉ có nỗ lực mới có thể thay đổi tình trạng của chính mình, mới có thể cho bà nội một cuộc sống tốt hơn.

Sau khi Tống Vân về đến nhà, ngoài việc đưa những đặc sản mình mua cho mẹ thì cô không ra ngoài. Cô ở nhà cực kỳ chăm đọc sách, chơi điện thoại, nhiều khi cô lại nghĩ đến Lâm Kiều, cô nghĩ xem Lâm Kiều đang làm gì?

Lần trước rời khỏi trấn Đồng Khâu mà không nói lời tạm biệt khiến Tống Vân cảm thấy tiếc nuối, cô còn nghĩ rằng bản thân có thể làm quen với Lâm Kiều trong ngày khai giảng.

Xem ra mọi chuyện phải đợi sau khai giảng mới có thể tính kỹ càng được, kiếp trước Lâm Kiều nói họ là bạn học cấp ba, cho nên cô biết Lâm Kiều chắc chắn sẽ đến Ứng Thành học cấp ba, hơn nữa chắc sẽ cùng một lớp với cô, Tống Vân suy nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không nhớ ra ký ức thời cấp ba nào với Lâm Kiều.

Khả năng lúc đó tâm trí cô cũng không đặt ở trường học. Lúc ấy vừa lên cấp ba thì bố mẹ cô cũng vừa ly hôn, mỗi ngày cô đều chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cảm thấy trên thế giới này không ai đối xử tốt với cô. Năm đầu tiên của cấp ba, số lần cô đến trường cũng không nhiều, lúc ấy cô cực kỳ ghét đi học, luôn xin nghỉ phép.

Sau đó vì tiện cho bản thân, Tống Vân dứt khoát chuyển đến trường trung học tư Nhã Anh, đương nhiên sau đó không bao giờ gặp lại Lâm Kiều.

Mấy ngày nay Tống Vân đã tìm được Lâm Kiều nên từ trạng thái hưng phấn dần bình tĩnh lại, cô cho rằng kiếp này mình đã biết Lâm Kiều trước, mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tích cực, cho nên cô nhất đinh phải thật yêu thương bố mẹ mình, sau đó bảo vệ tốt cho Lâm Kiều.

Lần trước gặp mặt, Tống Vân phát hiện ra Lâm Kiều có cuộc sống khá khổ sở, cậu chỉ là một đứa con trai mới mười lăm tuổi, muốn vừa học vừa chăm sóc bà nội, còn muốn đi làm nhiều việc khác nhau để kiếm tiền.

Hơn nữa dường như có rất nhiều người khinh thường Lâm Kiều… Nghĩ vậy, Tống Vân hận không thể đem mấy tên con trai hư đốn kia đi đánh cho một trận.