Chương 15: Nhập học

Thời gian từng ngày trôi đi, vết thương của bà nội Lâm đã lành sau mười ngày nằm viện, sau khi Lâm Kiều đưa bà nội về nhà thì phải đến Ứng Thành nhập học luôn.

Quả thật Lâm Kiều có hơi lo lắng khi để bà nội ở nhà một mình, nhưng lần này có lẽ là trong họa có phúc. Sau khi bà nội Lâm dưỡng thương ở bệnh viện mười ngày, bệnh cũ cũng không tái phát, tinh khí thần cũng tốt lên không ít. Điều này cũng an ủi Lâm Kiều đôi chút.

“Bà ơi, ngày mai con phải đi học ở Ứng Thành, bà ở nhà nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé, có chuyện gì bà cứ gọi dì ở bên cạnh. Ở nhà nhất định phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm lớp con. Đến lúc đó phân lớp xong rồi, con sẽ dùng điện thoại của chủ nhiệm lớp gọi lại cho bà, như vậy bà sẽ biết cách liên hệ với con.”

Lâm Kiều đã nói rất nhiều với bà nội, thật ra cậu cũng không muốn cách bà quá xa, nhưng chỉ có trường cấp ba Ứng Thành, trường cấp ba chất lượng nhất thành phố mới đồng ý miễn giảm học phí, cậu cũng không có dư tiền để học ở trường cấp ba khác.

Cậu đã cũng nghĩ tới chuyện bỏ học, nhưng chính bà nội Lâm đã nói nếu Lâm Kiều không đi học bà sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, bọn họ sẽ không còn là bà cháu nữa. Lâm Kiều không có cách nào, cuối cùng vẫn phải đáp ứng lời bà nội.

“Không có gì, không cần lo lắng cho bà, cơ thể bà còn khỏe mạnh lắm, hơn nữa xung quanh đều có hàng xóm. Con ở bên ngoài đi học cho tốt, tự chăm sóc chính mình nhé!” Bà nội kéo tay Lâm Kiều nói một cách hiền từ.

Rất nhanh ngày phải rời đi cũng đã đến, Lâm Kiều đứng ở cửa nhà có chút lo lắng vẫy tay chào tạm biệt bà nội, sau đó ngồi lên xe buýt đi đến Ứng Thành. Trấn Đồng Khâu là xã cấp thấp hơn của huyện Ứng Thành, hai nơi cách nhau cũng không xa lắm, đi xe buýt khả năng mất 2 tiếng rưỡi.

Lúc Lâm Kiều tới bến đã là giữa trưa, tuy mới là đầu tháng 9 nhưng nắng ở Ứng Thành nóng hơn ở trấn Đồng Khâu, không khí nhộn nhịp của huyện khiến Lâm Kiều có hơi choáng váng.

Tiếng còi xe và tiếng xe lao qua vùn vụt bên tai đã kéo cậu trở về thực tại

Cậu rất ít khi lên huyện, đối mặt với đô thị hiện đại nhưng cậu vẫn chưa kịp thích ứng. Một tay xách chiếc túi vải thô, một tay kéo cái rương đồ đã cũ, trên tay còn có những quyển sách cậu tìm được ở tiệm sách cũ.

Sau khi lễ phép dò hỏi người qua đường, Lâm Kiều đã tìm được chính xác phương tiện giao thông công cộng, đi thẳng một mạch đến trường cấp ba Ứng Thành.

Lâm Kiều đến sớm hơn một ngày so với khai giảng, như vậy cũng có thêm chút thời gian, sau khi được hướng dẫn vào đến ký túc xá, trong ký túc xá đã có một người nam sinh đã đến.

“Chào cậu!” Lâm Kiều chỉ lễ phép chào hỏi với người con trai đó, cũng không giới thiệu bản thân. Quả thật Lâm Kiều có chút quái gở, cậu không biết cách ở chung với người khác, càng không giỏi hòa nhập vào một nhóm người.

Cậu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác. Rút kinh nghiệm của bản thân trong quá khứ, tiếp xúc càng nhiều thì nhận thương tổn cũng càng nhiều, cho nên Lâm Kiều tự dựng cho mình một bức tường thật dày, tường của riêng mình, người bên ngoài bức tường cũng khó mà tiến vào.

Điều duy nhất phá vỡ được bức tường của cậu là nụ cười của người con gái cậu gặp trong kỳ nghỉ hè. Chỉ là cậu đã tự mình đánh mất người con gái ấy, bức tường trong tim cũng được sửa lại dần.

Lâm Kiều tìm được giường của mình thì đặt đồ trên tay xuống rồi dọn dẹp giường.

Người con trai đến ký túc xá sớm nhất là Vương Phong, hắn mặc một chiếc áo phông mới, quần màu đen kết hợp cùng với giày thể thao, ánh mắt quét qua người Lâm Kiều để đánh giá, trên mặt dường như muốn cười nhưng lại nhịn lại, vì thế lộ ra vẻ buồn cười.

Quả thật trong lòng Vương Phong đang vui mừng, nhà hắn ở một xã gần Ứng Thành. Trước khi đến trường sợ bị người khác cười nhạo rằng là người ngu ngốc, nên liền năn nỉ người nhà mua cho hắn thêm nhiều quần áo mới.

Hắn là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ bố mẹ đã nịnh hắn, cho nên cũng sợ con trai mình ra ngoài phải chịu ấm ức, liền mua tất cả đồ dùng sinh hoạt mới mà không chút do dự, rốt cuộc thành tích con trai cũng tốt, thi đậu trường cấp ba Ứng Thành.

Bây giờ nhìn thấy một nam sinh da đen trong ký túc xá này, tuy cao hơn hắn, nhưng có hơi gầy, giống như bị thiếu dinh dưỡng, hơn nữa quần áo rất cũ, nhìn lướt qua thì chất lượng đồ dùng sinh hoạt cũng không tốt mấy.

Lập tức cảm thấy có sự khác nhau, bản thân tốt hơn nhiều so với cậu, nên không có gì phải lo lắng. Đồng thời trong lòng cũng tỏ ra coi thường Lâm Kiều, nghĩ rằng sau này bản thân không cần giao tiếp nhiều với cậu, tránh cho người khác coi bọn hắn là cùng một loại người.

Vì có được gia đình quan tâm như vậy nên hắn cũng không chủ động bắt chuyện với cậu, hoàn toàn ngó lơ Lâm Kiều.

Từ nhỏ đã nhạy cảm với ánh mắt đánh giá của người khác nên Lâm Kiều đưng nhiên cảm nhận được sự đánh giá từ hắn, nhưng Lâm Kiều cũng không thèm quan tâm, cậu tới để học, những người khác không có quan hệ gì với cậu.

“Con à, nhớ uống nước, mẹ lau bàn cho.” Khi Lâm Kiều cúi đầu phủi qua đêm của mình, thoạt nhìn đã thấy một người phụ nữ có nước da ngăm đen mang tới một chai nước.

Dường như màu da của Vương Phong được di truyền từ mẹ, cũng đen nhánh. Tuy Lâm Kiều cũng hơi đen, nhưng màu đen của Lâm Kiều là lúa mạch bị phơi dưới ánh mặt trời, nói một cách chính xác thì vẫn kém lúa mạch một chút.

Vương Phong duỗi nhận lấy chai nước trong tay mẹ, há mồm ra uống nước: “Sao mẹ chậm thế, con khát chết đi được. Mẹ dọn dẹp cho con nhanh lên, sau đó quay về đi, bằng không sẽ không có xe đâu.”

Hôm nay là mẹ đưa hắn đến đây, chính hắn còn không muốn làm chuyện dọn dẹp vệ sinh này, cho nên mẹ Vương Phong chỉ có thể tự đưa hắn đến.

Nhưng Vương Phong là người cầu toàn, lại không muốn bạn cùng phòng thấy bộ dạng người phụ nữ nông thôn của mẹ, hắn cảm thấy mất mặt. Cho nên hắn cũng đến đây trước một ngày, như vậy sẽ không ai thấy.