Chương 6

Binh lính nhìn thấy Ứng Chiêu vội vàng gọi người tới, ta nhanh chóng quay trở lại ngọc bội.

Ứng Chiêu phải mất hơn nửa tháng để hồi phục vết thương.

Quân doanh được phòng vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ lúc có thái y đến, hầu hết thời gian hắn chỉ ở một mình.

Cho nên hắn thường tìm ta nói chuyện giải buồn.

Ta đã quên rất nhiều chuyện, ta nghĩ sau này phải đi nơi khác tìm hồn phách, nên ta hỏi hắn rất nhiều thứ.

Hắn nói nơi hắn ở lâu nhất chính là kinh thành.

Nơi đó có tửu lầu lớn nhất, có tường thành cao nhất, cũng có cô nương xinh đẹp nhất.

Khi hắn nói đến cô nương xinh đẹp nhất, trên mặt bất giác lại ửng đỏ.

Hắn nói cô nương xinh đẹp nhất chính là Vân Đinh.

Ta buồn bã che giấu khuôn mặt xấu xí của mình, Vân Đinh là cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ, còn ta là nữ quỷ xấu xí nhất thiên hạ.

Ta thích Ứng Chiêu, nhưng Ứng Chiêu lại thích cô nương xinh đẹp nhất.

Khi đang nói chuyện, phụ thân của hắn là Hộ Quốc Đại Tướng Quân bước vào, ta lập tức trở lại ngọc bội.

Ông ta hỏi thăm mấy câu về vết thương của hắn rồi rời đi, trước khi đi ông ta còn liếc mắt nhìn miếng ngọc bội.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến ta toát hết cả mồ hôi lạnh.

Ta và Ứng Chiêu đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian rất yên bình, ta tham lam muốn được mãi mãi ở bên cạnh hắn như vậy.

Ta tỉnh dậy sau cơn đau, khi mở mắt ra, ánh sáng vàng trên đầu khiến ta muốn hồn phi phách tán.

Giọng nói của Ứng Chiêu vang lên.

"Phụ thân, nàng là một nữ quỷ tốt, là nàng đã cứu con, nếu không có nàng, con đã ch/ết từ lâu rồi."

"Hồ đồ, ta nhìn ngươi đã bị nữ quỷ này mê mẩn tâm trí rồi, ngươi nhìn dáng vẻ uể oải không có tinh thần của ngươi đi, bị quỷ quấn thân nếu coi thường sớm muộn gì cũng gây hại đến ngươi, nếu ngươi không đành lòng, hãy để phụ thân giúp ngươi.”

Ta đau đớn đến mức không nghe được họ đang nói gì, lão đạo sĩ âm hồn bất tán đang ở trước mặt ta thi triển pháp thuật, dĩ nhiên là muốn ta hồn phi phách tán.

Ta không còn sức lực để phản kháng, yếu ớt đến mức cảm thấy như toàn bộ sức lực đã bị rút ra khỏi cơ thể mình.

Đột nhiên, ánh sáng vàng bị đánh tan đi.

Cuối cùng ta không nhịn được phun ra một ngụm m/áu, rơi xuống mặt ngọc bội phía dưới.

Thật xin lỗi Ứng Chiêu vì đã làm bẩn khối ngọc bội của người hắn yêu rồi.

Giọng nói của Ứng Chiêu vang lên bên tai ta, nhưng ta không thể nghe rõ, từ khi ta trở thành quỷ, hắn là người đối xử tốt với ta nhất.