Chương 34: Góc khuất 18: "Sorry that I loved you..."

Thấy Hạ Tuyết ngồi thẫn thờ bên bàn trang điểm, chốc chốc lại thở ra chán nản nên Hà Dương đi đến, cúi người xuống để mặt hai người đối diện nhau:

“Chị à, bộ chị đang gặp chuyện gì khó khăn ạ?”

Thoáng giật mình, Hạ Tuyết liền xoay qua, nhanh đến nỗi suýt tí nữa đã đυ.ng đầu vào mặt cô bé họ Hà.

“Hả? À ừ, không có gì hết.”

“Thật chứ?” – Hà Dương nheo mắt – “Em hổng tin!”

Đảo mắt nghĩ ngợi trong ít phút, Hạ Tuyết bèn chậm rãi hỏi thật nhỏ để những PR xung quanh khác không để ý:

“Dương nè, nếu như… em được người mình yêu hôn thế nhưng em lại từ chối nụ hôn ấy chỉ vì nghĩ đến chàng trai khác thì nghĩa là thế nào?”

Đối diện, Hà Dương chưa kịp mở miệng đáp là giọng Thục Nghi cất lên khe khẽ ngay sát bên tai Hạ Tuyết:

“Tức là nàng đã thích cái người mà mình đang nghĩ đến trong lúc được chàng trai kia hôn đấy.”

Giật bắn mình và mọi bộ phận tưởng như sắp nhảy vọt ra khỏi cuống họng, Hạ Tuyết lập tức quay quắt qua để rồi thấy vẻ mặt thích thú của Thục Nghi.

“Nghi! Bồ làm mình hết hồn.”

Phì cười rồi Thục Nghi đứng thẳng người lên, hai tay khoanh trước ngực đồng thời kéo dài giọng:

“Xin lỗi bồ vì mình tình cờ nghe được một câu hỏi thú vị nên không thể bỏ qua. Nào người đẹp, nàng đang si tình ai thế?”

“Đâu có. Mình chẳng yêu ai cả, bồ đa nghi rồi.” – Lúng túng, Hạ Tuyết chối.

Vốn là người gian sảo vì vậy Thục Nghi phần nào đoán ra được điều nào đó.

“Hay có liên quan đến tên… cậu chủ Trọng ?!”

Hạ Tuyết hết hồn bởi Thục Nghi nói đúng ba từ cậu chủ Trọng. Chưa hết, đúng lúc ngay bên cạnh, Hà Dương lại ngây ngô hỏi cô:

“Cậu Trọng? Hở? Ơ lý nào người mà chị nghĩ đến lại là…”

Lập tức, Hạ Tuyết đưa tay lên bịt miệng Hà Dương để ngăn cô bé này nói ra tên kẻ đó lần thứ hai.

“Ha ha ha! Thôi nào, chuyện này chẳng có gì đáng để bàn cả. Ái chà! Đến giờ lên sàn bar rồi, chị em mình nên đi ra kẻo quản lý Khương mắng.”

Vừa nói vừa cười, Hạ Tuyết vẫn còn giữ chặt miệng Hà Dương đồng thời nhanh chóng lôi cô em rời khỏi phòng locker. Còn lại một mình, Thục Nghi nhìn theo bóng dáng lúng túng như gà mắc tóc của Hạ Tuyết và nở nụ cười ranh ma. Chỉ là, trong đầu cô xuất hiện vài ý nghĩ pha chút tà đạo thôi.

“Phù! Thục Nghi cao tay thật, mình mới hỏi thế mà cậu ấy đã nói trúng ngay tên Trọng Lâm mới ghê chứ. Từ giờ, chắc phải cẩn thận một tí.”

Vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm vì bản thân vừa thoát hiểm trong gan tấc, Hạ Tuyết đi chậm chạp về phía bàn VIP, nơi mà lát nữa Trọng Lâm sẽ dán chặt cái mông lên ghế sofa ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ liền. Nhưng khi chỉ còn cách bàn VIP khoảng chục bước chân thì cô chợt dừng lại bởi thấy Trọng Lâm đã có mặt tự lúc nào. Đêm nay hắn đến sớm hơn mọi lần. Vốn dĩ điều đó cũng không có gì to tát hay đáng thắc mắc cả mà vấn đề chính ở đây, cái điều khiến Hạ Tuyết phải khựng lại rồi nhìn chằm chằm chính là… Trọng Lâm ngồi ở giữa ghế sofa bàn VIP, hai bên có thêm ba bốn cô PR bốc lửa đang cười nói rôm rả với hắn! Trọng Lâm làm gì ư? Còn phải hỏi, tất nhiên là hắn cũng cười đùa vui vẻ với họ. Không chỉ dừng ở đó, thỉnh thoảng những cô gái quyến rũ ấy còn ghé môi gần tai Trọng Lâm thì thầm điều gì chả rõ, chỉ biết là hắn cứ cười mãi.

Hừ! Xem cái mặt ham hố đáng ghét ghê chưa? Chướng mắt dã man! Hạ Tuyết nhủ thầm bực mình khi hướng mắt về phía cậu ấm ham vui. Rồi bỗng, cô nàng này thấy một trong bốn cô PR quàng tay qua vai Trọng Lâm và õng ẹo làm nũng bằng cách uốn éo người. Còn hắn thì cười cười tỏ vẻ khoái chí lắm. Hết chịu nổi! Hạ Tuyết cau mày, môi mím lại. Tiếp theo, đúng lúc thế nào Trọng Lâm lại phát hiện Hạ Tuyết đang đứng cách bàn VIP một khoảng không xa với vẻ mặt hơi bị khó coi. Biết Trọng Lâm đã thấy mình, bấy giờ Hạ Tuyết mới quay phắt đi định bụng không đến chỗ hắn làm gì nữa. Nhưng trong thâm tâm cô lại hiểu rõ, nhất định anh chàng sẽ gọi mình!

“HEY!” – Trọng Lâm gọi thật to rồi giọng chậm lại – " Hờ a ha nặng hạ, u-y-ê tờ uyết tờ uyết tuyết sắc tuyết. HẠ TUYẾT!"

Giọng của tên đại ma đầu lớn đến mức có cảm giác từng chữ hắn thốt ra bỗng chốc hoá thành sợi dây xích kéo giật Hạ Tuyết đứng lại. Cô cắn môi chán chường bởi cái cách đánh vần điên khùng của hắn. Thở dài trong mấy giây, Hạ Tuyết từ từ quay lại và thấy rõ mười mươi Trọng Lâm ngoắc ngoắc tay gọi mình đến bàn VIP. Hắn xem cô như con cún nuôi nhà hắn chắc! Điên mất thôi! Lê từng bước chậm rãi lại bàn VIP, Hạ Tuyết vẫn giữ nguyên bộ mặt khó coi. Cùng lúc, cô nghe Trọng Lâm bảo với những cô PR nọ:

“Được rồi mấy người đẹp, đến đây thôi nhé mốt lại tiếp. Giờ thì ra chỗ khác chơi cho cậu chủ đây nghỉ ngơi. Lát nữa sẽ boa cho các em ít tiền ăn tối.”

“Ây da, sao anh đuổi bọn em đi sớm vậy, em muốn ngồi chơi chút hà.” – Cô PR quàng tay qua vai Trọng Lâm ban nãy ra điều nhõng nhẽo.

“Hà hà, thôi đi đi.” – Trọng Lâm cười cười đồng thời nhìn sang Hạ Tuyết vừa ngồi xuống bên cạnh, bảo – “Bạn gái tôi hay ghen lắm!”

“Cái gì? Anh…”

Hạ Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị Trọng Lâm bất ngờ ôm chặt vào lòng. Mặc đối phương vùng vẫy kịch liệt, hắn vẫn tỉnh bơ nói với bốn cô PR kia:

“Đó, cô ấy đang tức vì ghen.”

Nằm trong vòng tay tên đại ma đầu, Hạ Tuyết chẳng thể nào tin nổi điều vừa nghe. Sao tay cậu ấm này lại tự tin như vậy chứ? Quá đáng hết sức!

Đối diện, bốn cô PR nhìn nhìn nhau rồi nhún vai rồi lần lượt rời khỏi bàn VIP. Cuối cùng mấy “chiếc đuôi” cũng đã cắt được, Trọng Lâm thở phào.

“Cậu Trọng! Anh bỏ tay ra được rồi đấy!”

Nghe tiếng Hạ Tuyết vang lên lanh lảnh, bấy giờ Trọng Lâm mới chuyển ánh mắt xuống và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của cô hướng vào mình.

“Sao vậy? Tôi ôm em không được à?”

Hình như còn tưng tức cảnh cười đùa vừa rồi của Trọng Lâm với bốn cô PR, Hạ Tuyết nói nhạt:

“Ôm tôi đâu có hay bằng ôm mấy em xinh đẹp hấp dẫn ban nãy. Đáng ra anh nên để họ đứng bàn cho sướиɠ, cần tôi làm gì.”

Trông dáng vẻ hậm hực cùng câu nói kỳ lạ của Hạ Tuyết, Trọng Lâm khẽ nhíu mày rồi tự dưng hắn nhếch mép cười tinh ranh:

“Nè, đừng bảo là em ghen thật nhé?”

“Vớ vẩn! Tôi đời nào lại đi ghen vì anh.” – Hạ Tuyết ra vẻ thản nhiên nhưng gương mặt lộ rõ sự lúng túng.

“Nói dối! Thái độ này của em giống ghen 100% đấy.”

“Tôi đã nói không có!”

Càng nhận ra Hạ Tuyết đang chối, Trọng Lâm càng khoái. Chậm rãi, hắn ôm chặt cô hơn và miệng thì thầm khe khẽ: “Khi ghen, trông em đáng yêu lắm.”

May là khi ấy Trọng Lâm không nhìn rõ được mặt Hạ Tuyết nếu không hắn sẽ thấy mặt cô gái đỏ bừng vì ngượng.

“Hay là chúng ta chơi trò này nhé.” – Hắn đột ngột nắm hai tay Hạ Tuyết, kéo ra phía sau và giữ chặt – “Tôi sẽ trói em lại rồi từ từ khám phá em!”

“Gì? Gì chứ?..”

Hạ Tuyết vừa lắp bắp xong hai từ đó thì Trọng Lâm nhẹ nhàng đưa tay vòng qua hông cô. Sự ma xát giữa những ngón tay hắn với lớp vải áo mỏng bó sát đang mặc khiến cô giật mình hệt như có luồng điện xẹt qua.

“Dừng lại!.. Anh làm trò quái gì thế?”

“Im lặng nào. Tôi sẽ không làm em đau đâu.” – Trọng Lâm kề môi lên vành tai Hạ Tuyết hôn nhẹ và vẫn giữ chặt tay cô.

“Buông ra! Biếи ŧɦái! Xấu xa! Tôi ghét anh!” – Hạ Tuyết vùng vẫy cố thoát khỏi tình huống tồi tệ này nhưng tư thế hai tay bị kéo ra sau làm cô yếu thế.

“Được rồi, từ từ thôi. Sẽ có điều rất hay dành cho em.”