Chương 35: Góc khuất 18: "Sorry that I loved you..." (tt)

Nghe cái chất giọng kéo dài đầy thích thú của tên đại ma đầu vang lên bên tai, Hạ Tuyết cảm giác sóng lưng như đóng băng. Hắn định làm gì cô? Thật kinh khủng! Nhắm mắt, cô lo sợ khi nghĩ đến hàng loạt những chuyện tệ hại nhất mà tên ma đầu sẽ làm với mình. Không được… Nhất định phải thoát khỏi hắn! Nghĩ thế, Hạ Tuyết dùng hết sức lực còn lại tiếp tục phản kháng dữ dội, miệng thì không ngừng hét:

“Trọng Lâm! Tên xấu xa bỉ ổi! BỎ TÔI RA NGAY!”

“OK! Xong rồi đấy!” – Buông câu nhẹ hẫng, Trọng Lâm tự dưng thả lỏng hai tay cô nàng ra.

Về phía Hạ Tuyết, cô kinh ngạc khi Trọng Lâm đột nhiên tha cho mình. Chẳng những vậy hắn còn nhích người ra xa một tí và ngã lưng xuống thành ghế sofa êm ái. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra ban nãy thì Hạ Tuyết cảm nhận tay phải mình nặng nặng giống như có một vật nào đấy được đặt lên. Không chần chừ, Hạ Tuyết mau chóng rút hai tay lên phía trước để rồi hết sức bất ngờ khi thấy trên tay là một quả cầu pha lê cỡ trung, những miếng kim tuyết làm nó thêm lung linh.

“Sao, đẹp không?” – Trọng Lâm cười khỉnh – “Tôi mua làm quà tặng em.”

Thoáng ngẩn người trong vài giây, Hạ Tuyết từ từ xoay qua hỏi:

“Nhưng sao lại như vậy? Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi.”

Thở dài thườn thượt, Trọng Lâm dựng người dậy đồng thời nhìn cô gái:

“Chẳng lẽ người ta tặng quà cho nhau chỉ khi đến sinh nhật thôi hả? Tôi không quan tâm ngày gì cả, thích thì tôi cứ tặng. Vả lại vì bên dưới quả cầu pha lê này có ghi dòng chữ Tuyết mùa hè, đó là cái tên của em!”

Bấy giờ, Hạ Tuyết mới để ý thấy có một dòng chữ nổi bằng kim tuyến bên dưới đáy quả cầu… Nhìn kỹ thì đúng là tuyết mùa hè rồi! Khẽ khàng, cô chuyển hướng nhìn vào bên trong quả cầu pha lê. Toàn một màu trắng tinh bởi rất nhiều hạt mυ"ŧ mềm mại bay lơ lửng tạo cảm giác như tuyết đang rơi. Ở giữa có hình một cặp tình nhân bằng gỗ đang ôm nhau hạnh phúc. Cô biết rõ điều ấy cũng bởi nét mặt vô cùng thanh thản của họ. Bên dưới nơi cả hai đứng là bãi cỏ xanh mướt, nhìn cứ như thật.

“Em thích chứ?”

Câu hỏi nhẹ nhàng của Trọng Lâm làm Hạ Tuyết sực tỉnh. Chẳng hiểu vì sao cô lại không ngước mặt nhìn hắn mà chỉ gật đầu, đáp khẽ: “Ừm, rất thích.”

“Em thích thì được rồi. Cũng không uổng công tôi chịu bị em mắng nào là bỉ ổi, xấu xa rồi cả biếи ŧɦái. Haizzz! À, em còn bảo ghét tôi nữa chứ.”

Đối diện, Hạ Tuyết hơi xấu hổ. Đúng là hồi nãy vì nghĩ Trọng Lâm định giở trò với mình nên cô mới mắng hắn hết sức bình sinh.

“Nhưng một phần cũng do anh, tặng quà thì cứ nói rằng tặng quà, khi không nói trói lại rồi khám phá cái gì gì đó.”

“Ồ, giờ chuyển sang trách tôi vì đã tặng quà cho em?”

Lặng thinh chốc lát, cuối cùng Hạ Tuyết đành phải nói ba từ: “Tôi xin lỗi!”

Quan sát dáng vẻ “tiu ngỉu” như cún con của cô nàng, Trọng Lâm phì cười:

“Vậy có phải ngoan không. À, em thử bật nút công tắc bên trái quả cầu đi.”

Dẫu khó hiểu nhưng Hạ Tuyết vẫn làm theo. Lúc ngón tay vừa ấn nhẹ vào nút bật màu đen kia thì bỗng âm thanh của một bài hát tiếng anh cất lên.

“Đây là bài hát tôi thích nhất: Sorry that I loved you – Xin lỗi vì đã quá yêu em của Anthony Neely.” – Giới thiệu về tên bài hát cho Hạ Tuyết nghe xong, Trọng Lâm liền khe khẽ hát theo.

And I’m so sorry that I hurt you

Sorry that I fell through

Sorry I was falling of with love you

I’m sorry that it came true

But sorry doesn’t turn back time

For all that I have done to you

I wish that I could make it right

So sorry that I loved you

Sorry that I needed you

Sorry that I held you tight

Anh I’m so sorry for…

Hạ Tuyết hơi ngạc nhiên vì không ngờ giọng Trọng Lâm lại hay như thế, đến nỗi gần như hoà làm một với chàng ca sĩ Anthony gì đấy. Trầm lắng và du dương, mọi âm thanh ồn ào xung quanh dường như biến mất để nhường chỗ cho giai điệu trữ tình Sorry that I loved You ngân vang dịu dàng. Và hai con người ấy hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng họ. Lắng nghe Trọng Lâm hát khe khẽ, Hạ Tuyết cười cười bởi tên đại ma đầu này cứ hát đi hát lại mỗi một đoạn… Đang hát cao hứng thì Trọng Lâm chợt ngừng vì chẳng hiểu sao Hạ Tuyết cứ cười khúc khích mãi.

“Tôi hát tệ lắm ư?”

“À không, anh hát rất hay.” – Hạ Tuyết cố nhịn cười – “Nhưng mà sao anh hát mãi một đoạn thế. Hát thử tôi nghe hết bài xem.”

Nghe cô nàng bảo vậy thì không rõ sao Trọng Lâm bối rối. Hắn đưa tay gãi đầu hệt như đang gặp vấn đề gì rất nan giải và mãi mấy phút sau mới đáp:

“Thật ra thì… tôi chỉ thuộc mỗi đoạn ấy thôi.”

Hạ Tuyết liền nghệch mặt. Nhưng khi thấy dáng vẻ khá lúng túng lẫn xấu hổ của Trọng Lâm thì cô cười phì.

“Không sao, thế cũng tốt rồi. Tôi thích anh hát câu… ơ ừm là Sorry that…”

“Sorry that I loved You!”

Nghe chất giọng trầm dịu dàng đến kỳ lạ của Trọng Lâm, Hạ Tuyết chậm rãi xoay qua và tình cờ bắt gặp hắn đang nhìn mình đầy trìu mến. Đôi mắt tha thiết ấy có sức mạnh trói chặt trái tim Hạ Tuyết đã bắt đầu đập lỗi nhịp. Rất nhanh sau đó, Trọng Lâm đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt đỏ ửng của Hạ Tuyết. Cô gái thoáng giật mình và đồng thời nghe rõ hắn lặp lại câu hát ban nãy một cách chậm rãi hệt như đánh vần nó:

“Sorry… that… I… loved… You…!”

Vừa nói, Trọng Lâm vừa từ từ kề mặt đến gần mặt Hạ Tuyết hơn. Hiển nhiên, Hạ Tuyết vô cùng bối rối bởi hiểu rõ hắn muốn làm gì. Dẫu thế, cô không hề phản ứng mà chỉ ngồi yên bất động, chính xác hơn là đầu óc trống rỗng gần như đã buông xuôi. Là mong chờ! Chẳng thể tin nổi, Hạ Tuyết đang đợi một nụ hôn từ cậu ấm cao ngạo ấy. Rõ ràng, cảm giác cô dành cho Trọng Lâm khác rất nhiều so với dành cho Hải Luân. Trái tim trong l*иg ngực đập vội vã khiến cô mang tâm trạng hồi hộp phấn khởi vì đợi chờ… Khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì Hạ Tuyết khẽ khàng nhắm mắt lại. Nhưng rồi cô bỗng nghe tiếng tên đại ma đầu đột ngột cất lên:

“Pằng! Chiếu tướng!”

Tức thì, Hạ Tuyết liền mở mắt ra. Cô thấy Trọng Lâm hướng ánh mắt đầy gian tà về phía mình. Dường như hắn vừa phát hiện ra điều gì thú vị lắm.

“Thế là rõ, em thích được tôi hôn!”

Nhận ra bản thân vừa bị anh chàng này lừa, Hạ Tuyết ngớ người trong mấy phút rồi bắt đầu đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Quái gì vậy? Sao mình lại… Cô cắn môi, thầm trách mình. Khoái trá cực kỳ, Trọng Lâm toan chọc ghẹo Hạ Tuyết tiếp thì chuông điện thoại đỗ dài. Thở ra bực bội, hắn đưa mắt sang chiếc bàn nhìn vào màn hình điện thoại đang cháy sáng. Không rõ người gọi là ai mà hắn đưa tay tắt máy cái rụp. Bên cạnh, Hạ Tuyết ngạc nhiên trước dáng vẻ hơi trầm ngâm của Trọng Lâm. Lát sau, hắn đứng dậy bảo:

“Tôi có việc phải về sớm. Em tiễn tôi một đoạn nhé.”

Hạ Tuyết nghiêng đầu, tròn xoe mắt.