Chương 33: Góc khuất 17: Trốn chạy (tt)

Hạ Tuyết đang đứng tần ngần trước cửa một ngôi nhà ba tầng khá khang trang. Cô đã giữ nguyên tư thế ấy khoảng hơn mười phút chỉ để nhìn tấm bảng trên cánh cổng màu đen ghi rõ ràng chữ Trương. Đây là nhà của Hải Luân. Chẳng là sáng nay đến lớp, cô được biết anh bị bệnh và xin nghỉ học vài buổi. Vì lo lắng nên Hạ Tuyết quyết định chiều sẽ ghé qua thăm anh. Đắn đo mãi mà Hạ Tuyết chẳng biết có nên vào hay không. Nhưng thiết nghĩ, cô đến thăm Hải Luân với tư cách bạn bè cũng là điều tốt, đâu có sao. Nghĩ vậy cô mới từ từ đưa tay lên ấn chuông. Rất nhanh, cổng nhà mở…

“Dạ chào dì, cháu tên Hạ Tuyết, bạn cùng lớp với Hải Luân. Cháu nghe thầy nói Hải Luân bị bệnh nên đến thăm.” – Hạ Tuyết cúi đầu chào bà Trương.

“Cám ơn cháu nhé. Nào vào nhà ngồi chơi, để dì pha nước và mang ít bánh cho cháu ăn.” – Bà Trương mỉm cười niềm nở, bảo.

“Dạ thôi ạ.” – Hạ Tuyết lắc đầu từ chối – “Cháu chỉ ghé qua thăm Hải Luân một chút rồi về ngay vì phải đi làm thêm.”

“Ừm, vậy cháu lên trên lầu một, phòng Hải Luân nằm ở cuối cùng.”

Cúi chào bà Trương lần nữa, Hạ Tuyết nhanh chóng bước lên những bậc thang lát gạch trơn sạch sẽ. Vừa lên lầu một, cô đã thấy ngay cánh cửa của phòng cuối cùng. Bước nhẹ nhàng đến đó, Hạ Tuyết hít thật sâu thu hết can đảm rồi khẽ khàng xoay nắm đấm.

“Ai đó? Khục khục khục!” – Hải Luân hỏi khi nghe tiếng chân người đi vào.

“Là mình, Hạ Tuyết đây.”

Ngạc nhiên, Hải Luân chậm rãi ngồi dậy dù cơ thể mệt mỏi rã rời chẳng còn sức lực: “Hạ Tuyết? Sao cậu lại đến nhà mình?”

Hạ Tuyết đến bên giường, kéo nhẹ cái ghế sắt gần bên cạnh ra ngồi xuống:

“Mình đến thăm cậu chứ làm gì. Cậu bệnh nặng không?”

Ho vài tiếng xong Hải Luân quay mặt qua đối diện với cô bạn, cười tươi:

“Mình chỉ bị sốt thôi, do hôm qua dầm mưa.”

“Dầm mưa?” – Hạ Tuyết nhíu mày – “Chẳng phải hôm qua Trang Trang đón cậu bằng xe hơi ư? Sao cậu lại dầm mưa?”

Nghe nhắc đến Trang Trang là cuộc cãi vã lần trước xuất hiện trong đầu Hải Luân. Anh lặng im vì không biết phải nói gì với Hạ Tuyết.

“Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu và Trang Trang…” – Hạ Tuyết dễ dàng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc qua nét mặt không tốt của chàng trai.

Thở dài thườn thượt, Hải Luân chậm rãi trả lời:

“Mình cãi nhau với Trang Trang. Cô ấy nói mình vô tích sự.”

“Vô tích sự? Sao Trang Trang có thể nói như vậy! Đúng là quá đáng.” – Hạ Tuyết không giấu được sự tức giận khi nghe xong.

“Lúc Trang Trang bảo thế mình đã rất giận nên xuống xe và tự về nhà một mình nhưng giữa đường xui xẻo mắc mưa, may mà mình còn về được đến nhà.” – Hải Luân chợt cười buồn – “Nhưng suốt buổi tối nằm bẹp trên giường, mình bỗng nghĩ cũng có thể Trang Trang nói đúng. Dù cố gắng đến mấy mình cũng chỉ là thằng mù vô tích sự.”

Trông dáng vẻ buồn bã của anh chàng họ Trương, Hạ Tuyết thấy lòng thắt lại. Chưa bao giờ, cô thấy thương anh đến vậy.

“Không đâu, cậu đừng nghĩ bi quan như thế Hải Luân à. Với mình, cậu mãi mãi là một Trương Hải Luân nguyên vẹn, đẹp đẽ và tốt bụng như thiên thần.” – Do không kiềm chế được xúc cảm, Hạ Tuyết đã nắm lấy tay người con trai ấy – “Nếu mình là Trang Trang, mình tuyệt đối không làm tổn thương cậu mà sẽ nhất định bảo vệ cậu đến cùng!”

Đối diện, Hải Luân bất động kinh ngạc khi nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng người con gái ngồi trước mặt mình.

“Hạ Tuyết, cậu…”

“À ừm, xin lỗi. Mình nói linh tinh quá, cậu đừng để ý làm gì nhé.” – Hạ Tuyết gạt nhanh dòng lệ sắp rơi, cố để giọng đừng lạc đi.

Về phía Hải Luân, anh lại không cho rằng Hạ Tuyết nói linh linh. Những lời dịu dàng đó khiến lòng anh bình yên kỳ lạ. Chàng trai này nghĩ rằng, vừa nãy cô đã tỏ bày với mình. Rất nhanh, Hải Luân liền đưa tay lên. Sau khi ước chừng được khoảng cách giữa hai người thì tay anh chạm khẽ vào mặt Hạ Tuyết. Đôi mắt mù loà trở nên trìu mến hơn khi các ngón tay lướt nhẹ từ đôi mắt xuống chiếc mũi và bờ môi trên gương mặt cô. Còn Hạ Tuyết, cô ngồi yên như hoá đá trước cử chỉ ân cần từ Hải Luân. Từng mạch máu chạy dồn dập, cả cơ thể căng cứng khi những ngón tay anh cứ vuốt ve mặt mình.

“Cậu… cậu…”

Hạ Tuyết chẳng kịp hỏi gì hết là một cách chậm rãi, Hải Luân kéo nhẹ gương mặt cô lại đồng thời anh cũng kề mặt mình đến gần hơn. Đầu óc trống rỗng của Hạ Tuyết chỉ kịp lấy lại ý thức vào cái lúc bờ môi hai người sắp chạm vào nhau. Vậy là, Hải Luân muốn hôn cô bạn thân suốt năm năm qua.

Trái tim trong l*иg ngực đập liên hồi tưởng chừng như muốn nhảy vọt ra ngoài, Hạ Tuyết nhắm mắt lại vì không biết phải phản ứng thế nào. Được Hải Luân hôn? Đó là điều mà từ trước đến giờ cô chẳng dám mơ tưởng. Nhưng ngay lúc này, điều cứ ngỡ là hão huyền đó lại sắp thành sự thật. Gương mặt nóng bừng, Hạ Tuyết hồi hộp đến căng đầu óc.Thế nhưng trong tích tắc, khi môi Hải Luân vừa chạm khẽ vào môi mình thì bộ não đang cứng đơ của Hạ Tuyết đột nhiên có một luồng điện xẹt ngang… Lạ lùng thay, những hình ảnh về Trọng Lâm bỗng dưng xuất hiện rõ rệt. Nụ hôn “nhiễm độc chất cồn”, cái ôm mạnh bạo, cả bàn tay ấm áp che đi nước mắt, những câu nói thì thầm lẫn nụ cười trìu mến dịu dàng của hắn trong phút chốc chiếm ngự hết đầu óc Hạ Tuyết. Để rồi, cô nghe văng vẳng câu nói…

“Xin em hãy là người duy nhất đó với tôi!”

Ngay tức khắc, Hạ Tuyết mở mắt và đồng thời đẩy nhanh Hải Luân ra để khoảng cách của cả hai từ con số 0 lên cỡ gần 40cm. Đảo mắt, cô thở gấp gáp trong khi anh chàng họ Trương thì sững người vì kinh ngạc.

“Không!.. Mình không thể! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu!”

Dứt lời, Hạ Tuyết vùng dậy chạy ra khỏi phòng mặc Hải Luân gọi theo. Cô “hoảng loạn” đến mức lao xuống dưới nhà với tốc độ cực nhanh và chỉ kịp chào bà Trương một tiếng rồi phóng như bị ma rượt ra khỏi nhà họ Trương.

Vừa chạy hối hả trên đường về nhà, Hạ Tuyết vừa đưa tay lên môi để ngăn tiếng nấc khẽ. Cô cứ cắm đầu chạy mãi hệt như trốn chạy khỏi trái tim của chính mình… Ánh nắng chiều tà tắt dần, màn đêm dần dần bao phủ mọi thứ.