Chương 27

Editor: Mèo yêu Cá

Ba nhiệm vụ bày ra trước mặt Tạ Trường Hành. Một là tín đồ đến đạo quán Lưu Hà xin giúp đỡ, cảm thấy con gái có thể trúng tà. Một cái là nhà máy bỏ hoang ngoại ô xuất hiện một con quỷ không rõ lai lịch mượn kim chỉ của người qua đường. Một nhiệm vụ còn lại, được đánh dấu đỏ, hiển thị ở vị trí đầu trên giao diện điện thoại di động của Tạ Trường Hành.

Nghi ngờ có hung thi thường lui tới, không sợ ánh mặt trời, không sợ người lạ, có thể đi lại bình thường vào ban ngày.

Anh bỏ nhiệm vụ khẩn cấp này xuống, trước tiên xem tín đồ đến đạo quán Lưu Hà xin giúp đỡ, vừa thấy anh hơi sửng sốt. Lâm Thiên Cơ, thể mà là một người quen, quy mô công ty của nhà họ Lâm đương nhiên thua tập đoàn Cẩn Tú của nhà họ Tạ, nhưng đôi bên từng có hợp tác nhất định, nhà ở cách nhau không xa. Biệt thự của nhà họ Lâm ở ngay gần đó, một quần thể kiến trúc nhà vườn chiếm diện tích rộng lớn. Khi còn bé Tạ Trường Hành vẫn thường xuyên đến đó chơi, thường xuyên bị lạc trong sân.

Con gái nhà họ Lâm tên là Lâm Giai Dao, nhỏ hơn Tạ Trường Hành ba tuổi, năm nay là năm cô ấy thi tốt nghiệp trung học. Với thực lực nhà họ Lâm, vốn dĩ cơ hội của cô con gái rất nhiều, nhưng bà chủ của nhà họ Lâm có vẻ như rất nghiêm khắc với con gái, luôn đặt tiêu chuẩn cao cho con gái mình.

Thậm chí nhà bọn họ còn từng có ý định kết hôn với Tạ Trường Hành, nhưng đã bị Tạ Dữ Văn uyển chuyển từ chối - người nhà họ Tạ sẽ không dùng hôn nhân như một con bài mặc cả trên thương trường.

Chuyện này không quá thuận tiện ra mặt, chuyện đạo trưởng Tạ của đạo quán Lưu Hà chính là con trai thứ hai của nhà họ Tạ rất ít người biết. Với danh tiếng của nhà họ Tạ, nếu như thân phận này được truyền ra ngoài sẽ gây nên phiền toái không cần thiết. Hơn nữa Tạ Trường Hành cũng không phải dựa vào thầy cúng để làm giàu, nên đương nhiên cũng không hy vọng bị lộ ra ngoài ánh sáng.

Vào thời điểm này, nếu bên cạnh có một âm binh đắc lực thì tốt rồi. Tạ Trường Hành lại nhớ tới ác quỷ áo đỏ tóc trắng kia, anh đã báo lên Hiệp hội, Hạ Thành xuất hiện một ác quỷ có năng lực rất mạnh, cần phải chú ý, không biết khi nào sẽ xuất hiện lại.

Về phần cái thứ hai, nhà máy bỏ hoang xuất hiện điều bất thường - nó bị phát hiện bởi một vài streamer livetreams siêu nhiên đang thực hiện các pha nguy hiểm. Tạ Trường Hành nhíu mày, cũng không biết có phải do họ tự biên tự diễn hay không. Nhà máy đó ở nơi hẻo lánh, tạm thời có thể bỏ xuống để xử lý sau.

Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Lâm Song xuống lầu, Tạ Trường Hành đã không còn ở nhà. Cậu đã dậy rất sớm rồi, nhưng Tạ Trường Hành còn sớm hơn cả cậu.

Nghi ngờ hợp lý là anh ta ra ngoài tìm đường chết, không đúng, để bắt ma.

Giang Lâm Song dậy sớm, đầu bếp trong nhà vội vàng chuẩn bị bữa sáng. Hầu hết các nhân viên đều tò mò về sự trở lại đột ngột của thiếu gia thật này. Nhưng nửa đêm hôm qua Tạ Long Ngâm đã đặc biệt tập trung mọi người mở một cuộc họp, yêu cầu cần phải đối xử với vị thiếu gia mới này cùng một tiêu chuẩn, thế nên mọi người đều không dám bàn tán.

Cách đây không lâu, nhà họ Lộc có quan hệ làm ăn với nhà họ Tạ cũng xảy ra sự kiện ôm nhầm con, thiên kim giả bị đuổi ra khỏi nhà không có chỗ để đi, còn ở nhờ nhà họ Tạ hai ngày. Mọi người đều có cảm xúc lẫn lộn, có chút chờ mong lại có chút lo lắng - Có khi nào hai người ở nhà họ Tạ cũng sẽ đánh nhau không?

Giang Lâm Song không thèm để ý, ăn bữa sáng thịnh soạn của mình. Hai anh em mang vành mắt thâm quầng gian nan bò xuống lầu thấy cậu ngồi ở bàn, xù lông ngay tại chỗ.

Cũng không biết có chuyện gì nữa, tối hôm qua chúng gặp ác mộng cả đêm, mơ thấy mình viết ngược tên mình, viết liên tục, sau đó bởi vì viết tên không đẹp, dẫn đến cha mẹ giận chó đánh mèo anh hai, nói anh hai không dạy dỗ tốt bọn họ, đuổi anh hai đi!

"Này!" Tạ Thanh Ngọc mặt âm trầm ngồi đối diện Giang Lâm Song: "Chúng ta lập một thỏa thuận ba điều đi."

Giang Lâm Song tập trung vào quả táo nướng trước mặt.

"Chỉ cần anh không đuổi anh hai của chúng tôi đi, những điều kiện khác anh đều có thể đưa ra." Tạ Thanh Ngọc vỗ bàn: "Này, đang nói chuyện với anh đó!"

Giang Lâm Song ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười giả tạo: "Gọi tôi là gì?"

Tạ Thanh Ngọc: "..."

Môi Tạ Thanh Ngọc mấp máy hồi lâu, không phát ra tiếng. Giang Lâm Song hiểu, tật xấu há mồm không ra tiếng của nhà họ Tạ là bệnh của cả gia tộc này rồi. Hy vọng Tạ Trường Hành không mắc phải, sinh vật bất tử của mình không thể có tật xấu kỳ lạ được!

Tạ Thái Vi khó khăn nhỏ giọng ngập ngừng: "Anh Lâm Song..."

Tạ Thanh Ngọc ho khan một tiếng, nói: "Chuyện đó, cái họ này, phải sửa lại đi?"

Giang Lâm Song: "Phiền phức."

Đổi tên còn phải thay đổi một đống thông tin tài khoản ràng buộc gì đó, phiền phức, hơn nữa... Họ Giang, họ Tạ, cũng không phải tên thật của cậu. Pháp quy trên cao, Ảnh Nguyệt chiếu rọi, tên thật trong linh hồn của cậu, vĩnh viễn là Ảnh Nguyệt.

"Anh anh anh, thật là không có tâm gì hết!" Tạ Thanh Ngọc tức giận hét lên: "Anh về nhà, cũng không đổi họ, nói vậy mà được à?"

Bla bla, blô blô, hai đứa trẻ tới giờ cơm rồi mà cũng không bịt miệng được.

Giang Lâm Song: "Nước miếng văng ra rồi."

Xoẹt, hai khuôn mặt giống hệt nhau ở đối diện, lúc này ngay cả màu đỏ trên mặt cũng giống nhau.

Hôm nay là cuối tuần, nhưng Tạ Long Ngâm xuống lầu vội vội vàng vàng rót ly cà phê, rồi đi tăng ca xử lý công việc. Còn hai đứa trẻ còn lại, Giang Lâm Song đi đâu bọn chúng đi theo tới đó, giống như hai cái đuôi đáng ghét.

Không lâu sau, quản gia Trịnh tới, nói bên ngoài có khách tới, là bà Lâm - Ngô Ngọc Dục và cô Lâm.

Trong lúc đang nói chuyện, hai mẹ con đã được mời vào đại sảnh, đang thay dép lê. Tạ Thanh Ngọc tiến đến bên tai Giang Lâm Song: "Đây là nhà họ Lâm có quan hệ tốt với nhà chúng ta, là quan hệ kinh doanh, anh đừng làm mất mặt đó nha."

Tạ Thái Vi đã đi ra nghênh đón, giữ chặt tay Lâm Giai Dao, cô bé đang định khen bộ quần áo của cô ấy đẹp như thường lệ, nhưng sau đó chợt im bặt.

Cô bé lấy làm lạ hỏi: "Ừm, chị Giai Dao, lần trước không phải chị nói nhà thiết kế của nhãn hiệu này đã ăn cắp kiểu dáng trang phục truyền thống của chúng ta hay sao. Tại sao hôm nay chị lại mặc nhãn hiệu này?"

Lâm Giai Dao sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, bộ này đẹp mà..."