Chương 28

Editor: Mèo yêu Cá

Tạ Thái Vi nhún nhún vai không nói gì, hỏi: "Chị, bộ sưu tập tác phẩm của chị thế nào rồi. Em cảm thấy chị vẫn nên ra nước ngoài học thiết kế thời trang sẽ tốt hơn."

"Ơ..." Lâm Giai Dao còn chưa nói gì, vẻ mặt bà Lâm ngay lập tức có hơi mất tự nhiên, dường như cũng có chút hoang mang, nhưng nhanh chóng sau đó vẫn tươi cười giả lả nói: "Giai Dao nhà bác gần đây muốn học kinh doanh, sau này học xong sẽ kế thừa sự nghiệp của cha con bé. Bác nghe nói, trong nhà các con có thêm một thành viên mới, chúc mừng cả nhà đoàn tụ, chúng ta tới để làm quen."

Giang Lâm Song không ngờ chuyện tới đây có liên quan đến mình, thuận miệng trò chuyện vài câu. Ánh mắt của cậu dừng ở trên người Lâm Giai Dao. Lâm Giai Dao cũng đang nhìn cậu, đôi mắt sáng người nhìn cậu, tựa như nhìn thấy bảo bối thần kỳ gì đó.

Quái lạ.

Năm nay thật sự là trend nhà giàu ôm nhầm con hả ta?

Lâm Giai Dao này... Giang Lâm Song tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Cô ấy và bà Lâm bên cạnh không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.

Sau khi mẹ con nhà họ Lâm rời đi, Tạ Thanh Ngọc lập tức nhảy tới, hừ hừ nói: "Bàn tính cũng to quá(*), mụ cáo già này lại muốn chị Giai Dao thông gia với chúng ta. Anh hai đã từ chối rồi, lần này lại để mắt đến anh. Anh cũng đừng đồng ý linh tinh đấy!"

(*)Bàn tính to quá: có nghĩa là một người quá khôn ngoan và tính toán.

Giang Lâm Song: "Cô ấy còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp."

Tạ Thái Vi do dự nói: "Trước đây chị Giai Dao cũng rất ghét liên hôn. Nhưng sao tôi cảm thấy lần này rất phối hợp?"

Giang Lâm Song: "Con nhà bà ấy là được nhận nuôi sao?"

"Tất nhiên là không rồi." Tạ Thái Vi trả lời: "Anh không thấy chị ấy và bác gái trông giống nhau như đúc à?"

Giống hệt nhau? Một người mắt hai mí, một người mắt một mí, một người mũi tẹt, một người mũi cao. Như này chẳng khác nào cách ly sinh sản(*), vậy mà giống nhau, đúng là trợn mắt nói dối.

(*)Cơ chế cách li sinh sản là các trở ngại trên cơ thể sinh vật (trở ngại sinh học) ngăn cản các cá thể giao phối với nhau hoặc ngăn cản việc tạo ra con lai hữu thụ ngay cả khi các sinh vật này cùng sống một chỗ.

****

Ra khỏi nhà họ Tạ, ngồi lên xe, Ngô Ngọc Dục có vẻ không yên lòng, vẫn nhìn điện thoại di động.

Con gái của bà ấy hôm nay rất muốn đến làm quen thiếu gia mới nhà họ Tạ. Bà ấy nghĩ quả thật cũng cần làm quen nên không phản đối. Chồng của bà ấy lại đến đạo quán Lưu Hà, nhưng có vẻ như vẫn không thể gặp được vị đạo trưởng họ Tạ kia.

"Mẹ."

Đột nhiên, bà ấy nghe thấy giọng nói giòn tan của con gái: "Mẹ, mẹ và cha con gần đây thần thần bí bí, đang gặp ai vậy ạ?"

Vừa quay đầu lại, con gái đang trừng to hai mắt nhìn mình. Ánh mắt chằm chằm, không chớp mắt, ở trong xe dán decal kính xe màu đen, giống như hai ngọn đèn nhỏ quỷ dị trong bóng tối.

Trời còn chưa sáng Tạ Trường Hành đã xuất phát, căn cứ vào thông tin nhiệm vụ, anh muốn trước khi trời sáng, chạy tới nghĩa trang công cộng kiểm tra.

Đây là một nghĩa trang cũ, vẫn còn một số ngôi mộ trên trăm năm đóng vai trò là cảnh quan được bảo vệ. Lúc Tạ Trường Hành đến, nghĩa trang đã được rào lại, bùn đất ở nghĩa trang đã bị đào xới, tất cả quan tài cũ kỹ cũng được mở ra. Những ngôi mộ này được chôn cất theo kiểu cũ, thi thể lại không cánh mà bay. Dây cảnh báo đã được kéo lên vào nửa đêm hôm qua.

Tạ Trường Hành tấm bia mộ một chút, văn tự khắc trên bia mộ đã bị mài mòn theo năm tháng của tự nhiên, không đọc được rõ lắm. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vân vê một nắm bùn đất, đưa lên chóp mũi ngửi.

Có một mùi ẩm mốc lạnh lẽo truyền đến, giống như giấy cũ chất đống trong nhà kho cũ rồi bị đốt cháy, một mùi bụi bặm. Bên dưới cái mùi này, âm khí nồng đậm đập vào mặt.

Tạ Trường Hành lấy khăn tay ra, lau sạch các ngón tay.

Thi thể không phải bị trộm đào đi. Mà là thi thể vùng dậy từ trong quan tài đẩy nắp ra.

Tạ Trường Hành mở giao diện điện thoại di động, ghi chép: Nghi ngờ hung thi triệu hồi thi thể, hoặc là những tà tu trộm cắp thi thể để luyện hóa, nuôi hung thi.

Có điều, rốt cuộc chỗ nuôi hung thi ở đâu? Theo lý thuyết, những cổ mộ nguy hiểm đã bị Hiệp hội Đạo sĩ tiếp quản từ lâu. Những thi thể mới trong mấy năm nay phổ biến hỏa táng, rất khó bảo quản và luyện hóa mới đúng.

Anh trở về theo con đường cũ, đang đi, bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó móc ra la bàn, dùng mũi nhọn la bàn đâm vào đầu ngón tay của mình một chút, máu tuôn ra một ít, nhưng không chảy xuống, bị la bàn nhanh chóng hấp thụ. Sau đó kim la bàn lung lay lắc lư, chỉ về một hướng, còn phóng ra một ánh sáng màu đỏ huyền ảo, thoạt nhìn giống như mũi tên nhiệm vụ trong game online.

Chỉ dẫn huyết mạch - chỉ trong mấy ngày nay, Tạ Trường Hành cũng đột nhiên phát hiện huyết thuật đã khôi phục lại tác dụng. Trong hai mươi năm qua, anh chưa bao giờ phát hiện ra mình không phải con ruột của nhà họ Tạ. Ngay cả khi nhóm máu đúng, cho dù anh có thể nhìn trộm thiên cơ cũng không phát hiện ra huyết thống nhầm lẫn. Như thể hai mươi năm qua thiên cơ bị che khuất, gần đây, rốt cục mây tan thấy trăng, không hề bị quấy nhiễu nữa.

Pháp thuật chỉ dẫn huyết mạch đưa anh tới một nghĩa trang đơn sơ. Tạ Long Ngâm đã lo liệu hậu sự cho vợ chồng nhà họ Giang, mặc dù không an táng long trọng, nhưng cũng không phải chôn cất qua loa, tìm một nghĩa trang công cộng bình thường phù hợp với quy củ.

Hai người được chôn cất ở đây đã cho anh sinh mệnh, vì anh mà cướp vinh hoa phú quý vốn không thuộc về anh, cũng làm cho anh từ nay về sau trên lưng cõng theo một món nợ mãi mãi với một người khác.

"Không trả nổi." Tạ Trường Hành nhẹ nhàng nói.

Anh dừng ở trước bia mộ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ. Đôi vợ chồng này trông chẳng giống anh chút nào. Có lẽ do anh sống ở nhà họ Tạ lâu, ngược lại anh càng giống người nhà họ Tạ hơn. Cũng có lẽ bởi từ nhỏ sống trong nhung lụa, khí chất tự nhiên sẽ thay đổi.

Đột nhiên, đầu ngón tay của anh run lên.

Anh rút ra một lá bùa, dán lên bức ảnh hai vợ chồng, lại ở trước mộ vẽ mấy cái phù văn, một lúc sau, lá bùa dĩ nhiên biến thành màu đen!