Chương 26

Editor: Mèo yêu Cá

Cậu còn chưa kịp hành động, Tạ Thanh Ngọc vèo một cái bò lên trên giường, một phen túm lấy cánh tay Giang Lâm Song cánh tay, muốn kéo cậu xuống giường, trong miệng còn ồn ào: "Anh trả lại phòng cho anh hai tôi mau, anh ngủ phòng tôi đi, anh có thể ngủ ở đó! Phòng của tôi vừa to vừa đẹp!"

Giang Lâm Song bị kéo đến mức loạng choạng, những lời nguyên có tác dụng đáng sợ nhưng không gây chết người lần lượt lướt qua, lơ đãng trả lời: "Không ngủ phòng con nít."

"Phòng anh mới là phòng con nít ấy!" Tạ Thanh Ngọc cũng tức đến phát khóc.

Lúc trước, nhà lớp trưởng lớp bọn họ phát hiện ra vô tình ôm nhầm con, thiên kim thật về nhà bị mẹ nuôi xúi giục, đêm đó đã ném đồ đạc của chị gái là lớp trưởng ra khỏi nhà, ầm ĩ đòi người trong nhà chọn một trong hai, còn phải lập di chúc xác nhận phân chia tài sản. Nhà họ Tạ bọn họ cũng không thể dẫm vào vết xe đổ đó được! Phân chia tài sản thì có thể xem xét, còn muốn đuổi anh hai đi, cửa cũng không có đâu nhé!

Cậu ta và em gái có vẻ ngoài rất giống nhau, cũng có nghĩa là gương mặt khá nữ tính, vừa bật khóc, cậu ta càng trở nên vô cùng mong manh. Bởi vì vẻ ngoài nổi bật, khi khóc lên rất đáng yêu, ngay cả Giang Lâm Song đã trải qua huấn luyện trái tim nhân vật phản diện cũng nhịn không được mà dao động một giây.

Song cũng chỉ một giây mà thôi, giây tiếp theo, trước khi nước mắt nước mũi chạm vào tay áo mình, cậu đã âm thầm dùng pháp thuật nhấc cậu nhóc ngang ngược xuống đất.

Âm thanh này quá ồn ào, Tạ Trường Hành ở bên cạnh ngồi xe lăn chạy tới, nhìn hai đứa nhỏ đang khóc, đỡ trán.

Anh ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Giang Lâm Song, lắc đầu: "Không có cách nào." đành nhịn chút vậy.

Không hiểu sao Giang Lâm Song lại nhìn ra cảm giác từng trải, không khỏi gật đầu: "Vất vả rồi."

"Anh hai!" Hai đứa nhỏ vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Tạ Trường Hành, một trái một phải túm lấy anh: "Anh hai, anh không thể đi!"

Tạ Trường Hành thấy thế cảm xúc cũng giống hệt với cùng Giang Lâm Song, bị máu chó văng đầy mặt. Nhưng bởi vì đây là em trai em gái nhà mình, không tiện xuống tay quá đáng, chỉ có thể nhịn đến nỗi con tim cũng sắt đá.

"Anh đi hồi nào?" Tạ Trường Hành bình tĩnh nói, bàn tay ở sau gáy hai đứa nhỏ vẽ quyết.

Đã nhớ thương tình tiết máu chó anh bị đuổi đi như thế, vậy tối nay hai đứa gặp ác mộng mơ thấy chuyện này đi.

Ngay sau đó Tạ Trường Hành cao giọng hỏi: "Đã làm bài tập xong chưa? Kỳ thi tháng thi bao nhiêu điểm? Thanh Ngọc cưỡi ngựa vẫn chưa thể leo lên được đúng không?, Thái Vi, em học thổi sáo đến đâu rồi?"

Tiếng khóc dừng lại.

Tạ Trường Hành lộ ra một nụ cười nhìn như dịu dàng, trên thực tế tràn đầy nguy hiểm, vươn tay ra: "Bài thi tháng đâu?"

Tạ Thanh Ngọc lắp bắp nói: "Em, em, không làm tốt..."

Tạ Thái Vi ngập ngừng: "Em cũng tạm..."

Không biết bằng cách nào đó, điện thoại của Tạ Thanh Ngọc xuất hiện trong tay Tạ Trường Hành, anh mở ra một trò chơi nào đó, nhìn một chút: "Tăng cấp rồi à?"

"Đừng!" Tạ Thanh Ngọc hét thảm: "Đừng nung chảy phù văn của em, Cầu Cầu!"

Đã muộn, mắt Tạ Thanh Ngọc tối sầm lại, mắt thấy phù văn của mình hóa thành tro bụi.

Tạ Trường Hành thu lại nụ cười: "Kêu la om sòm làm ồn đến người khác ngủ. Hai đứa xin lỗi anh Lâm Song đi."

Hai đứa nhỏ bướng bỉnh khựng lại, quả thật chột dạ, ỉu xìu quay người lại, cùng đồng thanh nói: "Xin lỗi anh Lâm Song ạ."

Giang Lâm Song nhìn Tạ Trường Hành xử lý gọn gàng chúng, không nhịn được nói với Tạ Thái Vi: "Em viết ngược lại tên mình hở?"

Tạ Thái Vi: "..." Sao người này lại xấu xa thế chứ!!!

Suy nghĩ một chút, Đại thần quan lặng lẽ sửa lại lời nguyền ác mộng một chút - để hai đứa nhỏ nghịch ngợm đêm nay nằm mơ chép tên của mình, mười nghìn lần!

Chuyện này vẫn chưa xong, Giang Lâm Song nói với Tạ Trường Hành: "Tôi khuyên anh nên kiểm tra những cuốn sách chúng thường đọc. Tôi đoán có lẽ chúng nó đọc không ít truyện mạng drama đâu."

Tại sao chúng lại cho rằng cậu sẽ ép Tạ Trường Hành đi? Cậu lại không có hứng thú đó, cậu chỉ muốn bắt Tạ Trường Hành đi, bắt đi làm sinh vật bất tử.

Nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt Tạ Trường Hành tỏ ra nghiêm nghị, ngay sau đó điện thoại của Tạ Thái Vi cũng xuất hiện ở trong tay anh. Một tay anh mở khóa, đầu ngón tay di chuyển, tìm kiếm. Anh bớt chút thời gian còn nói với Giang Lâm Song: "Cậu kiểm tra cặp sách và máy tính thông minh của hai đứa nó đi."

"Anh ơi, anh ơi!" Tạ Thái Vi kêu lên như tiếng ngỗng kêu: "Em cũng mười lăm rồi, không phải năm tuổi. Em, em có quyền riêng tư!"

Tạ Trường Hành cũng không ngẩng đầu lên: "Lúc tùy tiện xông vào phòng người khác, sao lại không nhớ đến quyền riêng tư?"

Giang Lâm Song cũng không khách sáo, xách cặp sách của hai anh em qua, thuần thục lục lọi, động tác nhanh hơn nhiều so với Tạ Trường Hành, nhanh chóng rút ra một sấp bài thi của Tạ Thái Vi, mở ra, quả nhiên mặt sau bài thi viết đầy những chữ nhỏ.

"Được đấy, nhà văn vĩ đại?" Giang Lâm Song lắc lắc bài thi, mặt trước của bài thi có chữ ký của phụ huynh Tạ Trường Hành.

Tạ Trường Hành nhìn thoáng qua, trên đó là câu chuyện hào môn ngược luyến, thể loại không ra sao kia, lập tức thở dài nói: "Xấu hổ."

Giang Lâm Song: "Chậc."

Sau một hồi chiến tranh loạn lạc, hai đứa nhỏ bị ném về phòng mình làm bài tập, Tạ Trường Hành lại không vội rời đi, ánh mắt anh tuần tra trong phòng một lượt, có chút khó đoán.

Anh nói: "Bùa hộ mệnh lần trước tôi tặng cậu đâu? Sao không đeo? Cậu không thích sao?"

Giang Lâm Song không đổi sắc nói: "Lúc đóng gói để trong quần áo, bị Chiến binh cuồng nộ(*) vứt ra ngoài cửa sổ rồi."

(*)Là một loại chiến binh trong thần thoại và văn học Bắc Âu , người có thể rơi vào trạng thái xuất thần và chiến đấu với cơn giận dữ.

Tạ Trường Hành không nhịn được bật cười ra tiếng: "Chiến binh cuồng nộ là anh cả sao. Đúng là anh ấy khá giống, hơn nữa anh ấy còn từng tập võ." dừng một chút, anh nói tiếp: "Hai đứa nó từ nhỏ bị chiều hư, cậu rộng lượng chút nhé. Hơn nữa, cũng trách tôi. Nếu như cơ thể tôi khỏe mạnh hơn..."

Thôi đi, cơ thể anh vậy mà chưa đủ khỏe á? Một kiếm của anh hất bay cả một tòa nhà ma kia kìa!

Rốt cuộc anh có chết không?

Gấp lắm rồi.

Biểu cảm của Giang Lâm Song rất kỳ lạ, một lát sau, chầm chậm nói: "Nếu như anh khỏe mạnh, hai đứa nhóc đó hoàn toàn không có cơ hội được sinh ra, chúng nó còn phải cảm ơn anh đấy."

Tạ Trường Hành ngẩn ra, cười rộ lên.

Hai người mỗi người đùa nhau vài câu, sau đó Tạ Trường Hành nói: "Ngày mai tôi cần đi ra ngoài, vài ngày sau mớ trở về. Cậu có thể dẫn tôi đến chỗ trước đây cậu ở, được không?"

Giang Lâm Song đồng ý, Tạ Trường Hành cũng không để ý chuyện lá bùa hộ mệnh nữa, xoay người rời đi.