Chương 111.1

Nhưng nếu không có Chung Dịch, đến bây giờ, Trì Quân hơn phân nửa vẫn đang xem bài báo cáo của Điện ảnh và truyền hình Thịnh Nguyên mà lo lắng. Nhìn lại những hành động của Trì Quân khi còn chân ướt chân ráo vào năm tư đại học, không khó để tìm ra bối cảnh: Lúc đó bày mưu tính kế cho hắn vẫn là Chung Dịch.

Nghĩ đến đây, Trì Minh đột nhiên thông suốt.

Chuối Tây đã thành hình và thu hút rất nhiều người hâm mộ. Mà Thịnh Nguyên kinh doanh chính là bất động sản, rõ ràng là không cùng một chiến trường với Chuối Tây.

Trì Minh đương nhiên có thể lựa chọn làm tượng trưng cho Chuối Tây ở trên chiến trường. Tuy nhiên, bằng cách này phải trả giá quá nhiều, lợi nhuận thu về không rõ ràng và cũng không đáng.

Gã quyết định rút củi dưới đáy nồi.

Nếu Trì Quân có được thành tựu ngày hôm nay phần lớn là dựa Chung Dịch. Vậy châm ngòi và ly gián mối quan hệ giữa hai người là cách làm đơn giản nhất.

Chỉ cần Chung Dịch tự rời khỏi Trì Quân, không có sự giúp đỡ. Dưới cái nhìn của Trì Minh, mình và Trì Quân lại có thể trở lại vạch xuất phát tương đối bình đẳng. Ngựa ngàm dặm khó tìm, cho dù lại tìm được một người có tham vọng và tầm nhìn xa. Đó cũng là chuyện của tương lai. Nếu Chung Dịch thực sự rời đi, tự nhiên sẽ không buông tha công ty Ổi và Chuối Tây một tay mình xây dựng lên. Mặc dù ở hai công ty, các nhân viên vẫn gọi Trì Quân là "Trì tổng nhỏ". Nhưng đối lập với người sớm chiều thức khuya cùng lên kế hoạch với bọn họ là Chung Dịch. Về mặt tình cảm, bọn họ cũng nên nghiêng về Chung Dịch hơn.

Đến lúc đó, Trì Quân đại khái vừa mất vợ vừa mất quân. Một mặt, hắn đầu tư vào cho Chung Dịch không nhỏ, tất cả đều vô ích. Mặt khác, hắn muốn tiếp tục phát triển trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, Chung Dịch chính là đối thủ cạnh tranh với hắn. Đến lúc đó, Trì Minh gã có thể ngồi trên núi xem hổ tranh đấu.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Trì Minh hơi mỉm cười. Nhưng gã... làm sao để ly gián Chung Dịch và Trì Quân chứ?

Trên thực tế, Trì Minh đã chuẩn bị rất nhiều. Gã cũng không hiền lành và ôn hòa vô hại như vẻ ngoài. Nếu đúng như vậy, cũng sẽ không làm những người từng hợp tác với gã đều khen trước mặt một câu, nói gã "dân chủ", "giỏi lắng nghe ý kiến của người khác". Càng đừng nói, làm cấp dưới bình yên của Trì Bắc Dương nhiều năm như vậy. Trì Bắc Dương yên tâm sử dụng Trì Minh. Thậm chí còn vẽ ra một chiếc bánh kem lớn, vừa chậm rãi giới thiệu với những cánh tay đắc lực của ông ta, dẫn gã đi làm, cẩn thận bồi dưỡng; vừa cố ý hay vô tình nói đến mình lớn tuổi, thêm mấy năm nữa có thể nghỉ hưu. Đến lúc đó, cổ phần còn lại của Thịnh Nguyên không phải thuộc về - Trì Minh.

Hiện tại ở trên bàn ăn, gã từ từ nói: “Lúc đàn ông còn trẻ có thể nói đến tình anh em. Không có cách nào khác, ngoại trừ những thứ này, Chung Dịch cũng không có gì khác.”

Ai cũng biết Chuối Tây đạt được quy mô như hiện tại, Chung Dịch phải đối mặt với đủ loại cành ôliu. Nếu nguồn tin của Trì Minh chính xác, một số công ty internet lớn trong nước quốc nội chỉ sợ đã từng cố gắng đào góc tường của Trì tổng nhỏ. Chỉ là đã thất bại trong trận chiến mở màn, thái độ của Chung Dịch rất rõ ràng: Trì tổng nhỏ luôn có lòng tốt giúp đỡ cậu, cậu sẽ không lấy oán trả ơn.

Trì Minh hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Đối diện bàn ăn, Đường Hoài Cẩn thu hồi tâm thần, trả lời: “Tăng giá cả không đủ.”

Trì Minh cười nói: “Nếu là cậu, muốn bao nhiêu tiền mới có thể phản bội em trai tôi?”

Đường Hoài Cẩn: “...”

Y nhìn Trì Minh, cảm thấy bốn chữ khẩu phật tâm xà không đủ để miêu tả người thanh niên trước mặt.

Y vẫn cẩn thận trả lời: “Tiền, có lẽ bao nhiêu cũng không đủ.”

“Ồ?” Trì Minh chăm chú lắng nghe.

Đường Hoài Cẩn cân nhắc một hồi nói: “Trong lúc tôi tiếp xúc với Chung Dịch, cậu ta là...” Từ gương mặt đến lời nói đều hiện ra vẻ lạnh nhạt. Đồng thời thân thế phức tạp, cả quá trình đi học lên cao thành tích đều xuất sắc. Người như vậy ít nhiều hơi "xa cách". Thời điểm Trì Quân kết bạn với cậu lại quá đúng lúc, khi mối quan hệ giữa Chung Dịch với những bạn khác đang trống rỗng. Lúc này, Trì tổng nhỏ bước vào vòng bạn bè của Chung Dịch và trở thành người có quan hệ thân thiết nhất với cậu. Nghĩ đến đây, y không thể không nói một câu, thời gian cũng là duyên số.

“Kiêu ngạo, lạnh nhạt.” Đường Hoài Cẩn kết luận.

Trì Minh cười: “Lạnh nhạt? Được, nhược điểm của cậu ta không phải là tiền bạc mà là những thứ khác.”

Đường Hoài Cẩn nhíu mày, trả lời: “...Gia đình.”

Đây là một suy đoán hợp lý. Bất cứ ai đã đọc qua tạp chí phỏng vấn kia đều sẽ biết ba mẹ của Chung Dịch đã mất sớm. Hiện giờ lẻ loi một mình.

Nhìn chung, loại người này thỉnh thoảng sẽ đi theo hai con đường. Hoặc là yêu gia đình tương lai của mình một cách cực đoan, hoặc là không thèm quan tâm một cách cực đoan.

Đường Hoài Cẩn nhìn về phía Trì Minh, ánh mắt như đang hỏi: Anh làm sao biết được sẽ là loại người đầu tiên?

Trì Minh nhìn lại và nói: “Quăng thêm mấy tấm lưới nữa là có thể bắt được một con cá.”

Đường Hoài Cẩn đã hiểu. Đây là chuyện Trì Minh cũng không thể xác định. Bởi vì không thể xác định nên gã chỉ suy xét tính khả năng của việc này. Tiếp theo, phần lớn đặt ở sau đầu đi suy xét về những điều khác.

Đến lúc này gã mới nói chuyện với Đường Hoài Cẩn thong thả ung dung, ném ra một ít mồi.

Đường Hoài Cẩn: “Tại sao lại là tôi?”

Trì Minh thích Hoài Du ở điểm nào?

Nói xong, Đường Hoài Cẩn lại nhìn Trì Minh, ánh mắt hơi kỳ quái. Y biết mình không nên nghĩ về điều đó, hoàn toàn là nuôi tham vọng của người khác và hủy hoại oai phong của mình. Nhưng khi suy nghĩ đến đó thì không khỏi bắt đầu phân tán.

...Chung Dịch có thể rụng nhiều tóc như vậy chỉ trong một bữa ăn. Mặc dù nhìn kỹ, mái tóc của Chung tổng vẫn dày như cũ. Nhưng nghĩ đến mấy sợi vừa rồi rụng trên bàn ăn, rồi nhìn lại Trì Minh trước mặt. Đường Hoài Cẩn nghĩ: Trì Minh cả ngày dường như rất rãnh rỗi, còn có thời gian đến tìm mình nói những điều này.

So sánh lại, Chung Dịch thật sự là hết lòng vì công nghiệp.

Đối với Trì Minh. Trước khi đến, gã đã suy xét rất chu toàn. Mấy tháng qua, gã đã thử thông qua con đường bí mật tặng người cho Chung Dịch. Nhưng Chung Dịch không biết là xuyên qua, hay là thật sự không ham muốn phụ nữ. Những người mà gã tặng qua, bất kể là trường hợp hay dáng vẻ đều không thể đến gần cơ thể Chung Dịch.

Người họ Chung này dường như là một cỗ máy làm việc. Mỗi ngày chỉ tới lui hai nơi là công ty và nơi ở. Cho dù đi giải trí đều nói chuyện công việc, nhân tiện chơi gôn.

Trì Minh phân tích cẩn thận, tìm đúng nguyên nhân, cảm thấy phần lớn là bởi vì: Thanh cao.

Loại con trai nhà nghèo đi học cao như vậy, cho dù bây giờ trên tay có tiền cũng không biết mùi phụ nữ thế nào.

Phải tìm người cho cậu "ăn mặn", hoặc là dứt khoát đổi con đường tìm một cô gái có gia thế tốt. Trước tiên mượn sức ba mẹ và họ hàng của cô gái. Sau đó tặng cho Chung Dịch.

Hai năm đầu, có lẽ không có gì. Nhưng khi có con, nhìn đứa trẻ chảy dòng máu của mình trong người, Chung Dịch cũng sẽ có điều xúc động.

Trì Minh nghĩ rất dài và xa. Về phần tại sao lựa chọn nhà họ Đường chính là một vấn đề khác.

Gã muốn làm cho mối quan hệ giữa Chung Dịch và Trì Quân trở nên phai nhạt, không còn trở trụ cột phía sau Trì Quân và luôn ủng hộ Trì Quân không ngừng.

Nhưng gã không định may áo cưới cho Chung Dịch một cách vô ích.

Dù hai thì hai người cũng là bạn cùng lớp. Cho dù sau này mối quan hệ thật sự phai nhạt, mỗi người có một suy nghĩ riêng, ít nhất cũng sẽ thân thiết hơn một người ngoài cuộc như gã.

Vì thế Trì Minh chuyển hướng sự chú ý đến một số "gia đình bình dân" ở Thượng Hải. Tất nhiên, dưới cái nhìn của gã là hộ gia đình nhỏ. Nhưng dưới cái nhìn của người ngoài, trường đào tạo Hành Chu cũng coi như quái vật khổng lồ.

Sau đó, gã nghe được một tiếng gió.