Chương 8: VIII

Khi quay lại, tìm không thấy Vương Nguyên. Mọi người ai cũng đều cảm thấy bất an, duy chỉ có một người.

" Phong Phong, anh muốn ăn kẹo, muốn bim bim, anh còn muốn...."

Ý hình như có điều gì không đúng! Tại sao Phong Phong lại tức giận, ô ô ta làm sai cái gì sao?

" Mẹ nuôi, baba đâu rồi? " Phong nhi khẽ hỏi, đôi bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi. Cậu lo lắng, trong lòng có một cảm giác bất an khó nói thành lời.

Trong lòng lo lắng, bỗng điện thoại Như Linh báo có cuộc gọi đến, vội vàng bắt điện thoại. Khi cô chưa kịp nói gì thì đầu dây chỉ nói một câu rồi dập máy.

" Vương Nguyên an toàn! " ( Au:an toàn con khỉ )

Vương Phong thấy sắc mặt mẹ nuôi nhăn vào rồi dãn ra, rồi lại nhăn vào.

" Baba các con không có việc gì. Chúng ta đi xem phim thôi nào." Cố gắng nở một nụ cười nhằm cho hai cậu nhóc bé bỏng an tâm. Trong lòng lại thầm mắng: MK, không đợi được nữa à!

________

Bên kia, một nhà dắt nhau đi xem phim, tạm vứt lo lắng ra sau đầu.

Bên này, trên chiếc giường King size, Vương Nguyên trúng thuốc mê đã dần tỉnh lại. ( Au: tỉnh làm gì rồi lại phải ngất =]]]]] )

" Đây là đâu? " Đây là câu thoại đầu tiên mà ai khi bị đánh thuốc mê tỉnh lại cũng hỏi.

" Nhà của chúng ta ! "

Ai đang nói vậy? Giọng nói này, mùi hương này, độ ấm này. Đều là những thức cậu hàng đêm mong nhớ. Thật sự không tin điều đó đang xảy ra. Người ấy đã trở về sao?

Nếu là mơ thì hãy cứ để cậu mơ tiếp đi. Được gần người ấy, được bên người ấy không cần lo lắng điều gì. Nhưng mà....

" Vương Nguyên, em còn muốn ngủ đến bao giờ? Tôi đưa em đến đây không phải để em ngủ đâu! "

Giật mình, mở mắt ra. Đập vào mắt là Vương Tuấn Khải bằng xương bằng thịt.

Chưa kịp hỏi điều gì, trên môi đã bị người ấy hung hăng hôn xuống. Nuốt vào, thả ra. Như muốn cắn nát đôi môi của cậu.

" Anh..anh "

Thuận tiện đưa lưỡi tiến vào khi cậu mở miệng, ngăn không cho cậu nói bất cứ điều gì. Chỉ mình anh biết, bây giờ anh đang tức giận đến mức nào.

Thật đau. Đây là ý nghĩ của Vương Nguyên khi bất ngờ bị Vương Tuấn Khải hôn trụ.

Đẩy không được, muốn nói cũng không được. Hai hàng nước mắt lăn dài, cắn mạnh vào vật đang lượn trong mồm mình, Vương Nguyên thấy khoang miệng tanh nồng.

" Em dám cắn tôi. Vương Nguyên, sau bao năm, em đã không coi tôi ra gì đúng không. Được...."

Có vẻ như không định nói hết câu, Vương Tuấn Khải ngồi lên người Vương Nguyên, xé rách toàn bộ quần áo trên người cậu ấy. Tham lam cắи ʍút̼ da thịt trắng hồng mà bao lâu nay anh mong nhớ.

Mỗi nơi trên cơ thể đều để lại những viết đỏ, xanh, tím.

" Anh mau dừng lại, mau dừng lại. "

Đẩy mạnh đầu Vương Tuấn Khải ra, Vương Nguyên gào lên.

" Dừng? Tại sao phải dừng? Vì người đàn bà đó sao? Làm chồng người ta rồi nên quên mất tôi mới là người đầu tiên của em sao? Nếu như để con đàn bà đó biết em từng bị tôi ăn sạch sẽ, không biết cô ta sẽ thế nào! Nhỉ. "

Bốp! Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên. Bên má trái của Vương Tuấn Khải in hình năm ngón tay chói mắt.

" Anh....anh..."

Thật không thể tin mình có thể tổn thương người ấy, cậu hoảng hốt, không biết nên nói sao cho phải.

" Còn dám đánh tôi. Để xem em còn dám làm gì. "

" Đừng.....thiếu..thiếu gia. Dừng lại, dừng lại đi. Em xin người. "

" Thiếu gia? Đã gọi thiếu gia sao còn không nghe lời? Nằm im cho tôi. "

Những gì thiếu gia đã nói con đều phải nghe theo.

" Vâng..!"

Nhịn lại nỗi đau trong lòng, Vương Nguyên nghe lời nằm im cho thiếu gia dày vò. Một bên lại lo lắng, mỗi lần thiếu gia như vậy đều đem tất cả đưa vào trong, không biết lần này có....

" Suy nghĩ cái gì? Nhìn tôi. "

Tất cả những lời thiếu gia nói, cậu đều phải nghe theo.

Không khuyếch trương, không dầu bôi trơn. Trực tiếp tiến vào khiến cơ thể cậu đau như bị hằng ngàn cây kim đâm vào.

Nhưng nỗi đau đấy, sao đau bằng nỗi đau trong tim cậu bây giờ.

Hít một hơi thật sau, anh như cảm nhận được nỗi đau của cậu. Lý trí một bên bắt dừng lại, nhưng một bên lại là những lần rút ra, đâm vào. Mỗi lần như vậy là lại một lần những giọt nước mắt của cậu rơi.

Nơi ấy, cũng đã bắt đầu rướm máu.

" Thật chặt, dâʍ đãиɠ như vậy. Cắn nuốt tôi như vậy mà còn nói không muốn? Đã ướt rồi đây này. "

Quay mặt đi, tránh nghe thấy nhưng lời nói khó nghe của người ấy. Sau bao năm, người ấy đã thay đổi, đã không còn như trước kia. Nhưng cậu vẫn không thể nào quên được, cũng không thể từ bỏ.

Đẩy một cái thật mạnh, em ấy dám không tập trung, dám nhìn chỗ khác. Không nhìn tôi, em ấy đang nhớ người đàn bà ấy sao?

" Sao vậy? Nghĩ đi đâu thế? Nhớ con đàn bà đó sao? "

Cầm mặt Vương Nguyên quay lại, bắt em ấy nhìn mình. Cắn thật mạnh xuống đôi môi mê người ấy đến khi bật máu mới buông ra.

Có lẽ vì đau Vương Nguyên khẽ động một cái, Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, đẩy mạnh thêm vài lần. Rồi rút ra, hướng miệng Vương Nguyên đút vào.

" Nuốt hết cho tôi, CMN dâʍ đãиɠ. "

May quá, thiếu gia không có đưa vào bên trong.

" Suy nghĩ cái gì, nuốt hết vào. "

Tanh, nồng, có vị mặn khiến cậu nhiều lần muốn nôn ra. Nhưng thiếu gia muốn cậu nuốt, cậu sẽ nuốt. Với cả, đây là của thiếu gia, của người cậu hàng đêm thương nhớ. Mặc dù rất khó chịu nhưng cậu sẽ làm. Sẽ nuốt toàn bộ, vì đây là của người cậu yêu....

Nghĩ một đằng, nói một nẻo có thể khiến người rất đau, rất đau.

Anh thương tổn em, anh làm em đau.

Là ai đang khóc đánh thức cả thế giới?

Là ai rêи ɾỉ, liếʍ từng miệng vết thương?

____________________________________

Chương mới đã xong, không có drop nhé. Chương này có vẻ è hèm, đừng có gϊếŧ au nha =)))))) có gϊếŧ thì gϊếŧ thanh niên Khải ấy nhé =))))))

Ờ thì nhân đây au cũng nói luôn là Vương Diệp vs Vương Phong là một đôi huynh đệ, niên hạ. Ai không thích thì bỏ qua phần phiên ngoại ( còn xa lắm mới đến)