Chương 9: IX

Quả nhiên, cho dù là của người cậu yêu thì cái thứ đó cũng thật sự không dễ nuốt chút nào.

Nhiều lần muốn nôn hết ra nhưng lại không thể, một phần vì cậu khong muốn, còn là do thiếu gia vẫn còn để "cái đó" trong miệng cậu.

Thường thì sau khi phóng ra, "cái đó" sẽ nhuyễn xuống, nhưng mà thiếu gia thì khác, anh ấy hình như...

" Hừ, em tưởng như vậy là xong à? Nghĩ sao? "

Sau khi đưa toàn bộ chất lỏng màu trắng ấy vào miệng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lật người Vương Nguyên lại, ấn cái thứ vừa được giải phóng giờ đã ngẩng cao đầu vào huyệt động đỏ hồng chói mắt, đang nhiễm máu.

Ấn mạnh, thật sâu vào bên trong. Cảm nhận được người phía dưới run lên, phát ra âm thanh rêи ɾỉ mê người.

Khẽ lắc lắc thân mình, Vương Nguyên cảm thấy cơ thể mình thật kỳ quái, vừa muốn thiếu gia dừng lại, vừa muốn "cái đó" của thiếu gia nhiều hơn.

Đánh mạnh vào mông Vương Nguyên, trên làn da trắng nõn lằn lên vết năm ngón tay.

" Vẫn là cái chỗ này nó muốn tôi, nhỉ.."

" Thiếu gia, xin anh..."

Xin lỗi, có lẽ tôi đã làm khổ em. Nhưng....em là thứ duy nhất mà Vương Tuấn Khải tôi muốn có. Bằng bất cứ giá nào.

" Hử? Xin? Muốn xin điều gì? "

Vừa nói, vừa đẩy nhanh tốc độ. Đâm mạnh vào nơi sâu nhất, rồi lại rút ra, rồi lại đâm vào.

" Thiếu...gia...dừng..A...đừng dừng lại. "

Phi, điều cậu muốn nói không phải như vậy. Cậu là muốn thiếu gia ngừng lại. Tại sao lại nói ra lời như vậy, thật mất mặt.

" Ha, cầu xin tôi thao em sao? Nghĩa là tôi phải làm sao? Còn lâu, tự mình động. "

Nói xong, Vương Tuấn Khải lật người lại, nằm xuống dưới, chuyển lại Vương Nguyên ngồi trên người Vương Tuấn Khải. ( au: nói đúng ra là ngồi lên cái đó đó =))))) này là " Em muốn ở trên! Ôkê, anh ở trong =)))) vậy ó )

Hành động này khiến "cái đó" vào sâu hơn, cũng khiến Vương Nguyên ngượng chín mặt.

Vương Tuấn Khải động một lần, Vương Nguyên lại run rẩy một lần.

" Động đi. "

Động? Động thế nào? Nhưng mà nếu không được thiếu gia đυ.ng chạm, cậu cảm thấy rất khó chịu. Nhưng muốn cậu động....! ( au:ôkê, liều phát xem có chết không )

Khẽ lắc lư mông mình, vẫn không thoải mái. Cậu xoay xoay. Vẫn không thoải mái. Đành nhắm mắt, nhấc mông lên rồi ngồi xuống, vẫn không thoải mái bằng thiếu gia. Tại sao vậy a~~ .

Vương Nguyên đã nghĩ, mình làm như vậy đã tốt lắm rồi. Vậy mà vẫn không thoải mái, đã vậy "cái đó" trong cậu lại ngạnh to hơn. Thấy thiếu gia hít sâu một hơi, lại một lần đè cậu nằm xuống, thiếu gia đến.

" **** "

Cậu không hề biết, hành động ngây ngô kia đã châm hoả dục trong lòng thiếu gia.

" Cơ thể này, không biết lúc tôi không ở đây đã có nam nhân nào thượng qua hay chưa? "

" Thiếu gia....người đừng nói như vậy. Em...em "

" Sao? Tôi nói đúng rồi hả? "

Cố tình chạm sâu vào nơi mẫn cảm của Vương Nguyên, khiến người dưới thân run lên.

Anh biết, nói vậy khiến cậu đau lòng. Mình cũng sẽ đau lòng hơn, nhưng anh vẫn muốn nói. Hỏi anh lý do? Anh cũng không trả lời cho được.

" Thiếu gia, em không.... A!!"

Sau vài lần thiếu gia chạm vào nơi mẫn cảm của cậu, Vương Nguyên cố nhịn vào lần nhưng không được, lần này cậu không cần dùng đến tay, mà " tiểu Vương Nguyên " tự mình phóng đầy lên bụng, lên ngực.

Thấy trước mắt là tinh hoa của người ấy, Vương Tuấn Khải cúi người xuống, liếʍ sạch toàn bộ nhưng anh không nuốt xuống.

Tìm đến môi Vương Nguyên, đẩy toàn bộ thứ trong miệng mình qua bên miệng cậu ấy.

" Thế nào? Ngon không? Tự ăn của mình thật ghê tởm. Nuốt xuống. "

Thiếu gia, tại sao người lại trở nên như vậy, nói những lời trước đây chưa từng nói. Thật khiến em đau lòng, thiếu gia..!

Từng giọt nước mắt Vương Nguyên lăn dài trên má, khẽ kêu lên những tiếng nấc xé lòng.

Còn một người cũng đau lòng, anh biết mình nói vậy sẽ khiến cả hai đau lòng, nhưng....

" Tôi phải loại bỏ toàn bộ thứ thuộc về em và người đàn bà đó. Bao gồm cả hai đứa trẻ kia. "

" Đứa trẻ? Con trai? Thiếu gia, anh anh không được hại đến con em, đừng. Không được, xin anh cầu xin anh. "

" Con em! Hồ, hay quá, cầu xin tôi không được động vào kết tinh tình yêu của hai người sao? "

" Thiếu gia, nó là....nó là..."

Không được, cậu không được nói ra. Nếu như để baba cậu biết, chuyện gì sẽ đến cậu cũng không thể biết được.

" Nó làm sao? "

Đẩy mạnh thêm vài lần, Vương Tuấn Khải quả thật không hề quan tâm đến câu nói của Vương Nguyên. Anh đã quyết điều gì, thì sẽ không thay lòng. ( au: CC, lại chả thay nhanh như thay áo :3 )

Biết thiếu gia sắp đến giới hạn, Vương Nguyên lại hoảng hốt.

" Thiếu gia, đừng đừng đưa vào trong. Cho em....cho em, em sẽ ăn, sẽ ăn toàn bộ. Thiếu gia đừng đưa vào trong. "

Nhưng cậu đã nhầm, thiếu gia cậu giờ đã khác, không còn là người của lúc trước.

Anh đưa toàn bộ tinh hoa của mình vào nơi sâu nhất trong huyệt động của Vương Nguyên, rồi rút ra, khoác thêm một chiếc áo choàng rồi đi ra ngoài.

Lần này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Ý thức còn lại của Vương Nguyên trước khi ngất đi chỉ còn có vậy..

_____________

Tự thấy chap này mình biếи ŧɦái vđ, đừng kì thị au nhá TT_TT, nhưng mà au cũng không ép các bạn được, nếu không muốn đọc được nữa, có thể đi ra.

Đừng ném đá, dễ xa nhau. =))))

Tự thấy muốn chém thanh niên Khải quá.