Chương 7: VII

Tiết trời tháng sáu quả nhiên rất nóng nực, Như Linh tay xách đồ ăn đi đến nhà Vương Nguyên, trông rất trật vật.

Bên này Vương Nguyên đang không ngừng trang trí nhà cửa, gọi điện đặt bánh kem. Quay qua quay lại đến chóng cả mặt.

Tại sao phải chuẩn bị bánh, tại sao phải trang trí nhà? Chính là hôm nay sinh nhật của Vương Diệp và Vương Phong.

Hai tiểu quỷ nhà cậu hôm nay đã được 5 tuổi.

Chỉ một lát nữa hai nhóc đi nhà trẻ sẽ về.

Tại sao không đi đón? Bởi vì Vương Phong nói "Con sẽ làm việc này, đàn ông phải dũng cảm. Con sẽ cùng Diệp Diệp về nhà, baba và mẹ không cần đón con."

Chính là như vậy, mới 5 tuổi đó, 5 tuổi thôi mà đã có trách nhiệm như vậy.

30 phút sau, Như Linh đã đến, nhà đã trang trí xong, bánh kem cũng đã được đưa đến, đồ ăn đã xong, chỉ còn đợi hai nhóc về nhà.

Bịch_bịch_bịch

" Diệp Diệp, đứng lại, anh không được làm như vậy. Mau vứt cây kẹo đó đi, em không cho phép anh ăn nó. VỨT NGAY."

Oa oa oa

" Phong Phong, anh là anh trai em. Tại sao em cấm anh chứ. Tiểu Hoa nói chỉ cần anh hôn bạn ấy, ngày nào bạn ấy cũng sẽ cho anh kẹo. Anh muốn ăn kẹo mà. "

Phừng phừng, lửa giận của ai đó đang cháy lên.

" Anh nói cái gì? Anh hôn Tiểu Hoa? Hôn cái đứa mặt bánh bao đó sao? Anh thích kẹo hơn em? Vậy được, anh ăn kẹo, anh đi mà hôn Tiểu Hoa lấy kẹo. Em đi."

Chụt

Chụt

Chụt, chụt, chụt, chụt.

" Ô...ô đừng giận, Phong Phong đừng giận anh, anh vứt rồi, vứt rồi. Anh cũng sẽ không hôn Tiểu Hoa nữa, đừng không quan tâm anh mà, anh sai rồi. Sai rồi. "

" Hừ, đi về. " Ngoài mặt bất mãn, nhưng trong lòng thầm đắc ý, hừ...Tiểu Hoa, cô thắng được tôi sao?

Hai bàn tay bé xíu, nắm lấy nhau. Cùng nhau về nhà, bóng dài đổ trên mặt đường ấm áp. Hãy cứ bình yên như vậy nhé.

______

" Baba chúng con đã về. "

Đến nhà, Vương Diệp lúc nào cũng là người nhanh miệng nhất, nhưng khác với mọi hôm, baba luôn ra đón thì hôm nay, mở cửa ra mà vẫn không thấy ai. Điện nhà cũng không bật.

Phòng tránh trước khi Vương Diệp ca bài ca không quên, thì Vương Phong đã bịt mồm anh trai mình lại.

Cùng lúc ấy....

"Diệp nhi, Phong nhi, sinh nhật vui vẻ a~~ "

Hê ~~ hôm nay là sinh nhật mình cùng Phong Phong, có bánh kem, có kẹo, có sôcôla ê hê hê hê.

" Em mới không cho anh ăn kẹo "

Phựt~~

Tiếng dây suy nghĩ "sung sướиɠ" của ai đó bị cắt không thương tiếc.

" Thôi nào Phong nhi, hôm nay là sinh nhật của hai con, đến ước nguyện rồi cắt bánh nào. Diệp nhi, baba cho con ăn những thứ con thích. Mau đến đây, đến đây. "

Yêu baba nhất. Phong Phong đáng ghét.

Liếc thấy ánh mắt sắc bén của ai kia, Diệp nhi khẽ rùng mình một cái, đúng là Phong Phong không đáng yêu chút nào. Mình sẽ không để Phong Phong biết mình sợ em ấy.

" Con ước, mỗi ngày đều được ăn kẹo, mỗi ngày đều được ăn sôcôla, và Phong Phong không bắt con hôn hôn em ấy ( con chính là muốn em ấy hôn con.) *phù* " (au: này là suy nghĩ nha.)

" Phong nhi, con không ước sao? "

" Không cần. "

A~~ đứa nhỏ này một chút cũng không đáng yêu. Lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt không vừa lòng cũng đủ làm người ta khϊếp sợ. Rất giống người ấy.

" Thôi được rồi, mau cắt bánh thôi."

" Baba con muốn đi xem phim. " Tiếng Vương Diệp lánh lót.

" Em sẽ không cho anh đi. "

Hừ~~

" Baba, Phong Phong một chút cũng không đáng yêu. Mẹ nuôi, Phong Phong bắt nạt con. Không đáng yêu, không đáng yêu. "

" Thôi nào, hôm nay là sinh nhật của các con, không nên khóc, không nên khóc nha. Phong nhi..." Lườm một cái.

Người im lặng nãy giờ Như Linh đã lên tiếng, Vương Phong không thể không nghe.

Thử hỏi trên đời cậu sợ nhất cái gì, chính là Diệp Diệp không quan tâm cậu, rời xa cậu và... mẹ Như Linh.

Tại sao ư? Bởi vì mẹ Như Linh nói, mẹ sẽ mang Diệp Diệp đi nếu Vương Phong không nghe lời. Mà đấy lại là điều cấm kỵ đối với cậu.

" Hừ, Diệp Diệp, anh lại đây. "

Chụt.

" Ngoan, một lần nữa, em sẽ cho anh ăn, sẽ cho anh đi chơi. "

Chụt, chụt, chụt.

Dê đã vào miệng sói.

_______

" Baba, con và mẹ muốn đi WC, baba ở đây đợi con một chút nha."

Nụ cười dưới nắng của Vương Nguyên rất đẹp, tất cả những cử.chỉ ấy, nụ cười ấy, cũng như lời nói ấy, tất cả đều được thu lại trước một người.

Như Linh? 5 năm, em lập gia đình? Sinh con rồi?

Vương Nguyên đang nhìn theo bóng hai đứa trẻ và người phụ nữ ấy, cậu không hề biết nguy hiểm cận kề.

Một mùi hương thoang thoảng chìm vào mũi, ý thức của cậu dần mất đi. Nhắm mắt lại, ngủ thật ngon.

__________

LỀ:

Có một số bạn ném đá au ghê quá, nói fic ra chậm, không viết nữa thì bỏ. Rồi là sao con trai lại sinh con, rồi là hai trẻ còn nhỏ sao bạn lại viết như vậy.

Au nhớ là au đã nói ở phần mở đầu, bạn nào không thích có thể quay ra, và hãy thứ tha cho đầu óc của au rồi. Ấy vậy mà vẫn cứ đâm đầu vào rồi nói này nói nọ au.

Au mệt quá, mấy bạn ôi TT_TT viết H rất khó, au cũng đã nói au rất lười mà TT_TT mấy bạn không thương, ném đá au, nói au này nọ.

Au nghĩ chắc đem con bỏ chợ quá (drop fic)

Ai thương an ủi và góp ý coi TT_TT