Chương 6: VI

Từ cái ngày thiếu gia đến tìm cậu cũng đã rất lâu rồi. Lâu đến nỗi cậu tưởng như đã quên hình dáng người ấy, hơi thở người ấy, và mỗi lần đυ.ng chạm của người ấy.

Xoa xoa bụng, Vương Nguyên khẽ nhíu mày.

" Thật là....con lại không ngoan rồi, đừng đạp bụng papa như vậy được không. Ngủ nào, ngủ nào."

Con của cậu, kết tinh tình yêu của cậu với thiếu gia. Cậu biết, như vậy rất không nên. Baba cậu chắc chắn sẽ không vui nếu như biết cậu có đứa con này. Vậy nên cậu mới phải giấu mọi người.

Người biết chuyện này chỉ có mình Như Linh. Nếu không có chị ấy, mình cậu không biết phải làm sao.

" Vương Nguyên, thất thần gì ngoài đó vậy? Ăn cơm thôi. "

" Dạ."

Như Linh giúp cậu tất cả mọi thứ, từ thuốc đến đồ ăn. Chị đều giúp cậu hết thảy. Nhiều lúc nhìn thấy chị vất vả vì mình cậu chỉ muốn nhào vào lòng chị cho bớt tủi thân. Như bây giờ vậy.

" Vương Nguyên, lại làm sao vậy? Sắp làm bố rồi còn làm nũng nữa hả? Mau ăn cơm thôi."

" Chị, em cảm ơn chị nhiều lắm. Em không biết làm thế nào mới trả được hết ân tình này đây...."

" Sao bỗng dưng hôm nay lại nói chuyện lạ như vậy? Em lo chăm sóc cho bản thân mình cho tốt, em bây giờ còn phải chăm con nữa. Không nên suy nghĩ nhiều nha."