Chương 5: V

Chẳng mấy chốc mà đã qua bốn tháng, Vương Nguyên hiện tại cảm thấy tốt lắm, mọi thứ nơi đây vẫn như khi cậu còn bé, không hề thay đổi. Thứ thay đổi duy nhất chính là bản thân cậu. Cậu đã thực sự yêu thiếu gia của mình, yêu chính con người thiếu gia, chứ không phải gia tài của người ấy. Nhưng mà thật sự đã lâu rồi, người ấy vẫn không hề đi tìm cậu. Vẫn không hề xuất hiện. Một mặt mong muốn người ấy sẽ đi tìm cậu, dùng mọi cách đưa cậu chở về bên cạnh, một mặt lại không muốn khi cứ mãi nghĩ đến lời của baba đã từng nói.

Giữa đàn ông với nhau làm gì tồn tại thứ gọi là tình yêu? Vô nghĩa. Vương Nguyên, con ngoan. Nghe lời ba, không được phép động tâm trước bất kì người con trai nào. Đặc biệt là gia đình họ Wang, thiếu gia Karry Wang, Vương Tuấn Khải.

Khẽ mỉm cười xoa xoa bụng.Cậu không hiểu tại sao baba lại nói vậy. Nhưng trước nay cậu chưa từng cãi lời bất cứ ai, đặc biệt là baba. Cậu luôn sống trong khuôn phép đã định trước, không cãi lại lấy nửa lời. Vậy mà giờ cậu lại phạm phải điều tối kị nhất mà baba đã nói. Lại còn mang trong người giọt máu của người ấy.

Đang thất thần nghĩ về chuyện trước đây, chuông cửa reo lên, từng hồi dồn dập. Kéo cậu từ trong kí ức chở về.

" Đến đây, đừng nhấn chuông nữa."

" Xin hỏi cậu có....A thiếu thiếu gia. Người sao người ở đây? "

Người mà cậu ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt, người ấy thật sự đến tìm cậu. Nhưng mà, khuôn mặt có chút tiều tuỵ, đáy mắt có một tầng thâm nhàn nhạt. Trong tim khẽ đau.

" Thiếu gia.??"

Người này lại phản phất mùi rượu. Thiếu gia uống rượu sao?

Người đang đứng trước mặt khẽ động một cái, liền bao trọn cậu trong lòng, đi thẳng đến phòng ngủ mà không hề ngần ngại. Giống như thiếu gia đã sống trong căn nhà này vậy.

Ôm người trong lòng lên giường, Karry bắt đầu cởi bỏ quần áo của người nọ. Đến khi không còn gì đên người, mải mê ngắm nhìn thân hình trăng nộn, da thị hồng hào. Tốt, em ấy không có gầy đi. Vòng eo mảng mai đã có chút thịt.

Hôn loạn lên mặt, lên mũi, lên môi. Rồi nhìn người trong lòng vẫng đang há mồm vì ngạc nhiên. Đến giờ vẫn chưa nói lời nào, thiếu gia khi mở miệng lại có sức sát thương đặc biệt lớn.

" Em không biết, khi hôn phải nhắm mắt sao? "

" Thiếu gia....thiếu gia..em em. "

" Hửm!!"

" Em, thiếu gia...chỉ là...chỉ là không thể..không thể."

Không thể?

" Em nói cái gì? Không thể? Ăn ở cùng phụ nữ đến quên mất mình là người của ai rồi sao? Còn dám mở mồm nói không thể? Em bỏ trốn, lại còn ở nhà của người đàn bà ấy? Giờ lại dám nói không thể với tôi. Để xem, tôi trừng phạt em thế nào. "

Dứt lời, thiếu gia cởi bỏ quần áo trên người mình. Cầm lấy du͙© vọиɠ đang ngẩng cao đầu, đâm thẳng vào tiểu huyệt chưa được bôi trơn của Vương Nguyên. Đau đớn, thiếu gia khẽ gầm lên một tiếng rồi bắt đầu chuyển động.

Rất nhanh, sức lực cũng rất lớn. Vương Nguyên không giải thích, chỉ âm thầm chịu đựng. Đến khi cảm thấy tiểu tiểu huyệt trơn và ấm, cậu mới sực tỉnh. Nước mắt như mưa, một tay ôm bụng, một tay ra sức đẩy thiếu gia ra.

" A...thiếu gia, người mau dừng lại. Mau dừng lại đi....thiếu gia thiếu gia."

Như không nghe thấy lời khẩn cầu của cậu, thiếu gia vẫn không ngừng lại. Mà còn động nhanh hơn. Đến khi đạt đến cao trào, nhìn thấy những giọt nước mắt thấm trên gối của Vương Nguyên, Karry cũng phần nào đó cảm thấy thật hối hận.

Nhưng nghĩ đến việc em ấy chung chăn với một người phụ nữ, du͙© vọиɠ của thiếu gia một lần nữa trở nên cứng rắn, lại một lần nữa ra sức đâm rút.

" Dừng? Em muốn dừng sao? Đây là tôi trừng phạt em. Thế nào lại dễ dàng dừng lại?."

Đau đớn cộng thêm một mỏi, Vương Nguyên cố gắng ôm lấy phần bụng của mình. Yếu ớt nói.

" Thiếu gia, xin người dù là trừng phạt cũng được. Người nó thể hay không chậm một chút, nhẹ một chút được không? Em xin ngườì. Xin người đấy. "

Nhìn những giọt nước mắt trong suốt lại rơi, tâm Karry khẽ động. Đồng thời, tốc độ cũng giảm dần.

_______

Khi tỉnh giậy, toàn thân Vương Nguyên trên dưới đều đau nhức, nhưng sạch sẽ, có lẽ người ấy đã tắm cho cậu. Bên cạnh không còn ai. Có lẽ người ấy đã đi, cũng như cậu đã bỏ đi không nói một lời nhưng lúc trước vậy.

Chợt nhớ ra điều quan trọng, cậu gọi vội cho Như Linh.

***

" Ừm..đứa nhỏ không sao. Không được vận động mạnh nhớ chưa? Mà sao tự nhiên bị động? Uy, đây là sao? Sao cổ em đỏ vậy, còn nữa sao chỗ nào cũng xanh tím hết vậy? Này là sao? Là ai làm? Ai làm hả? "

" Như Linh, chị đừng trách anh ấy. "

" Emm! Thật là, hết nói nổi. Được rồi. Chị sẽ không trách. Nhưng cố mà tĩnh dưỡng, chăm sóc tốt cho cháu của chị. Biết chưa hả, nếu còn có lần sao thì đừng có trách chị."

" Tuân lệnh, thưa đại nhân. Hì hì"

Nhìn khuôn mặt đang tươi cười, tâm Như Linh khẽ ủ rũ. Vương Nguyên, em như này bảo chị không lo lắng sao được.

_____

Bà Như Linh này đa di năng nhá =)))) không cho hỏi bả rốt cuộc làm gì đâu....còn lâu mới nói...haha. hẹn gặp lại hén.