Chương 4: IV

Khi tỉnh dậy, đã là 3h sáng, Vương Nguyên chỉ mong mọi việc diễn ra vừa rồi là một giấc mơ.

Nhưng đó là sự thật, vết thương đằng sau đang nhắc nhở cậu đó là sự thật, không phải mơ.

Khó khăn để xoay người ngồi dậy, cậu lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

" Vương Nguyên, em đừng đi, xin em. "

Đây là thiếu gia của cậu sao? Là người luôn nghiêm khắc, lạnh lùng đây sao? Tại sao bỗng chốc lại chở nên yếu đuối? Ngay cả khi trong mơ cũng thấy cậu, cũng lo lắng sẽ mất cậu. Đây là thiếu gia sao? Điều cậu và baba lo lắng đã thật sự đến. Còn cậu, có phải rồi cũng sẽ giống baba không? Vương Nguyên không dám nghĩ nữa.

Chỉ cần nhấc tay lên là có thể chạm đến khuôn mặt ấy, chỉ cần lại gần một chút là có thể chạm vào đôi môi ấy, nhưng cậu làm không được. Thật sự không được.

" Thiếu gia, em xin lỗi. Em đã khiến người phải bận tâm, nhưng chúng ta không thể. Em xin lỗi."

Lặng lẽ thì thầm những lời tận đáy lòng với người trong tim, mặc dù biết người nọ sẽ không nghe thấy.

Vương Nguyên cẩn thận khắc ghi từng chút, từng chút hương thơm, dáng người Karry vào tâm can. Không phải cậu không yêu thiếu gia, mà hai người không thể đến với nhau. Điều ấy là không thể.

Lau đi những giọt nước mắt, cậu nhịn xuống cơn đau nơi tiểu huyệt, nâng những bước nặng nề về phòng. Thu dọn thật nhanh đồ đạc, gọi một cú điện thoại, rồi rời đi....rời xa Singapo, rời xa căn biệt thự này, và rời xa thiếu gia.

" Vương Tuấn Khải, tạm biệt. " (uầy đừn nghĩ au xưng hô nhầm nha, có lý do cả đó)

___________

Khi mặt trời đã lên cao, Karry lười biếng mở mắt, nhớ lại sự việc ngày hôm qua khiến Karry không khỏi nở nụ cười.

" Cuối cùng tôi cũng có được em."

Nhưng nụ cười dừng trên môi chưa được lâu, thì ngay sau đó đã là một đôi mắt sắc lạnh.

Sờ vào vị trí không còn độ ấm, mà ngược lại là lạnh lẽo, Karry đang cố dặn lòng mình

" Chỉ là em ấy dậy sớm thôi, chỉ là em ấy dậy sớm thôi. Đừng lo lắng. "

Ngay sau đó, Karry đã thật sự nổi giận, vì có người báo cho cậu biết Vương Nguyên đã bay về Trùng Khánh.

Đấm mạnh vào tường, tay đã bắt đầu chảy máu. Mặc kệ mọi thương tích, Karry hiện tại chỉ còn biết đến sự tức giận.

" Vương Nguyên, em giỏi lắm, mới đó đã chạy đến với ả đàn bà đó rồi sao? Em cứ đợi đấy, em sẽ không được toại nguyện đâu. "

_________

Bay về Trùng Khánh, với vết thương đằng sau không được chăm sóc cẩn thận, Vương Nguyên bị sốt rất cao, sốt đến hôn mê, may mà cậu đã gọi điện làm phiền Như Linh trước khi bay về đây, nếu không cậu thật sự không biết làm thế nào.

Qua vài ngày, dưới sự chăm sóc tận tình của Như Linh, cuối cùng cậu cũng hết sốt.

" Như Linh....em cảm ơn chị. "

" Ngốc, chị không giúp được em. Không cần cảm ơn. "

Cô là một người thông minh, nên cũng biết được lý do cậu trở về lần này.

" Có phải em với Tuấn Khải....? "

Nhìn chị Như Linh thẹn thùng, Vương Nguyên khẽ gật đầu.

" Vậy....liệu có.....thụ thai?"

" Em không chắc, nhưng đêm đó. Anh ấy....anh ấy."

Nói đến chuyện này, Vương Nguyên lại đỏ mặt, lòng khẽ đau thắt lại. Rất nhớ người ấy, nhớ muốn chết.

(À khưa khưa khưa, đã tò mò tí nào chưa? Chap này tạm thế đã nhá. =)))) sr, chap này ngắn. Sẽ cố gắng đền bù thiệt hại vào mấy chap sau.)