Chương 4: Mỹ nữ

Nhưng Phó Xương Hằng không quan tâm những thứ này, anh chỉ quan tâm đến thể diện của mình, chỉ cần thể hiện được mặt mũi của mình, còn lại đều có thể dùng tiền để giải quyết, tuy rằng bọn Phó Thừa Nam rất quản anh, có điều, số tiền tiêu vặt họ đưa cho anh vẫn rất hào phóng.

Quản lý bưng rượu bọn họ muốn tới, cười khúm núm nói: "Phó thiếu gia, Triệu thiếu gia, hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, có muốn mời mấy tiểu thư vào uống cùng không?"

Ngay khi Phó Xương Hằng định từ chối, Triệu Dịch Huy ở bên cạnh đã đồng ý trước: "Được, để mỹ nữ xinh đẹp và thú vị đến bồi rượu cho Phó thiếu của chúng tôi."

Lúc này Phó Xương Hằng vì thể diện nên không thể từ chối được, dù sao anh cũng chỉ khoe khoang rằng tối nay sẽ bao trọn, nếu bây giờ từ chối, người khác sẽ cho rằng anh vì luyến tiếc một chút tiền mà không muốn mời gái vào.

Anh chỉ có thể cắn răng đồng ý, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, KTV này giữ bí mật rất tốt, hơn nữa tập đoàn Phó thị cũng ở tương đối xa, bọn họ nhất định sẽ không biết.

Sau khi uống say đến chóng mặt ù tai lập tức đem những chuyện khác quăng ra sau đầu, anh mở miệng uống cạn ly rượu do người đẹp bên cạnh đưa tới, lại không kìm được mà sờ soạng thắt lưng và đùi của người ta, đầu để trên vai, trông rất vui vẻ.

"Hức, em nói này lão Phó." Triệu Dịch Huy, người đã uống một nửa chai rượu, có hơi chóng mặt vòng tay ôm người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, và nhìn Phó Xương Hằng với đôi mắt mờ mịt: "Hai người em của anh giỏi thật đấy. Em nghe anh em nói hai ngày trước, hòn đảo Nam Hải được bọn họ giành quyền phát triển, lợi hại." Triệu Dịch Huy làm thế đưa ngón tay cái lên.

"Cút đi, đừng có nhắc tới hai cái tên khốn kiếp kia, mẹ kiếp, một chút dư thừa của công ty cũng không cho tôi nhúng tay vào, làm tôi mất mặt lớn như vậy, tôi là anh cả mà!"

Phó Xương Hằng tức giận vỗ ghế sô pha, đẩy mỹ nữ đang cúi người ra, loạng choạng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Chẳng qua lời nói của Phó Xương Hằng cũng có điểm đổi trắng thay đen, anh ở công ty vốn có một chức vị cao cấp thanh nhàn, nhưng do anh cà lơ phất phơ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thậm chí còn vì một lần bỏ bê công việc dẫn đến sai lầm, tư liệu trọng yếu không được kí tên đúng lúc, làm công ty tổn thất lớn. Từ đó anh bị CEO đương nhiệm là Phó Thừa Nam cắt đi chức vị, chỉ được phép lấy cổ phần của công ty để chia hoa hồng.

Mất chức vị cũng không sao, đối với Phó Xương Hằng mà nói chức vụ kia có hay không cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần anh có tiền là được, mấu chốt là anh đã bị Phó Thừa Nam nghiêm khắc chỉ trích và cách chức trước mặt nhiều người trong công ty, chuyện này đối với một người rất sĩ diện như anh thật sự là một sự nhục nhã vô cùng lớn.

Anh lúc ấy vì việc này mà cãi nhau suốt với Phó Thừa Nam, cuối cùng đương nhiên là bị bạo lực trấn áp, mới làm anh yên tĩnh lại được.

Chờ anh từ nhà vệ sinh đi ra, đèn màu nhấp nháy trong phòng đã tắt hết, một người cũng không còn, ngay cả Triệu Dịch Huy cũng không thấy đâu, Phó Xương Hằng lắc đầu chớp chớp mắt, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, như thế nào anh mới vừa đi vệ sinh một lát đã không thấy ai nữa rồi?

Anh đi thêm vài bước, chỉ thấy trên ghế sô pha còn có một người đang ngồi, nhưng bây giờ trong phòng ánh đèn lờ mờ, mãi đến khi đến gần anh mới nhìn rõ là ai, anh sợ đến mức cả kinh, nhanh chóng lùi lại vài bước, ngã mông xuống ghế sô pha.

"Anh à, nhìn thấy em anh vui lắm sao? Ngay cả đứng cũng không nổi." Phó Thừa Bắc lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, thoạt nhìn cực kì thân thiết, nhưng Phó Xương Hằng lại không hề cảm nhận được một chút thân thiết nào.

"Em, sao em lại đến nơi này? Không đúng, làm sao em biết được anh đang ở đây?"

Phó Thừa Bắc đứng dậy, đi đến bên người Phó Xương Hằng sau đó ngồi xuống, mùi nước hoa nam thần bí tao nhã xộc vào mũi Phó Xương Hằng, cùng với mùi rượu và thuốc lá nơi đây hoàn toàn không tương xứng.

“Anh à, anh quên mất thẻ anh quẹt là thẻ phụ của em và Trình Nam à, tự nhiên là em biết.” Phó Thừa Bắc nhẹ nhàng nâng bàn tay Phó Xương Hằng lên vuốt ve.

Chết tiệt, anh thực sự quên mất điều đó, đáng chết.